Dưới ánh trăng trên đỉnh núi, Hoắc Vân Thâm quay đầu lại, đôi đồng tử đen láy nặng nề nhìn vào đôi mắt chứa đầy ánh sáng của Ngôn Khanh.
Nhu cầu tình cảm của anh khác với những người bình thường, từ trước đến nay anh đều biết.
Có lẽ là do không gian, nên một khi có được liền thèm muốn không thể kiểm soát, nhận được chút dịu dàng, sự đối xử tử tế từ cô thì càng muốn thứ tình cảm mãnh liệt hơn, bá chiếm mỗi tấc thể xác và tinh thần cô.
Ngày trước khi Khanh Khanh là thiếu nữ, anh còn không bằng cả bây giờ, không học được cách thu liễm, luôn dữ dằn quấn lấy cô rồi đưa ra yêu cầu.
“Không cho phép cười với lớp trưởng lớp em!”
“Cậu ta thích em em không nhìn ra sao? Về sau không cho cậu ta mượn bài tập của em!”
“Ai mua nước cho em, không được uống, anh mua cho em loại tốt hơn.”
Anh không khống chế được bản thân, thấy cô hoà nhập vào hoàn cảnh mới, tiếp xúc với những con người mới sẽ càng bất an, như thể bất cứ lúc nào chỉ cần cô gặp được lựa chọn hấp dẫn hơn, sẽ từ bỏ anh.
Rất phiền, rất dễ làm gánh nặng cho cô, anh đều hiểu.
Nhưng không sửa được.
Khanh Khanh cũng không tức giận, lần nào cô cũng cong mắt bao dung, giơ tay sờ lên tóc anh, dịu dàng nói: “Vân Thâm, đừng lo, em thích anh.”
Chỉ một câu của cô, trái tim anh liền tan chảy, mọi góc cạnh dựng lên đều bị cô đánh bóng.
Cho đến hôm nay, anh và Khanh Khanh đã kết hôn, nhưng tật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-khanh-cua-toi/440883/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.