Đó là một đội kỵ sĩ, vó ngựa dấy bụi mù xông thẳng lên trời. Vừa mới nhìn qua, ít nhất cũng phải có hơn hai trăm.
Cưỡi ngựa đi đầu là mấy nam nữ thiếu niên mặc trang phục người Hồ. Đi đầu là một nam một nữ, nam tử thân hình cao lớn, mặt mũi anh tuấn, có điều sắc mặt trắng toát không giống người Trung Nguyên. Đi sau y một chút là một thiếu nữ.
Thiếu nữ này tầm mười bốn mười lăm tuổi, da cũng trắng như tuyết, mắt to môi mỏng, giống với quý tộc người Hồ đương thời. Xương gò má của ả hơi cao, lông mày rậm, màu mắt hơi nhạt hơn người bình thường. Lòng trắng mắt hơi nhiều, lúc trừng mắt lên trên dưới trái phải chỉ thấy màu trắng, vì vậy ánh mắt tương đối hung tợn.
Vóc dáng của hai người đều rất cao, lao nhanh đến từ xa, còn chưa đến gần mọi người đã vội vàng nhích sang bên nhường đường.
Sau khi đến vùng lân cận Đô Thành, Triệu Tuấn có phần hơi kích động. Bây giờ y quan sát kỹ, lập tức nhận ra ngay, những nam nữ trẻ tuổi này chắc hẳn là con cháu quý tộc!
Y lập tức khẽ ho một tiếng, đứng thẳng lưng eo, mỉm cười nhìn thẳng vào những người đó.
Mà Phùng Uyển trong xe ngựa lại nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh.
Thấy vẻ mặt của nàng, Phất Nhi vội vàng quay đầu lại nhìn những người đó. Ả nhìn họ rồi lại nhìn Phùng Uyển, thầm nghĩ: Xem dáng vẻ của phu nhân, hình như biết những người này?
Trong nháy mắt, các thiếu niên đã lao đến.
Khi thấy rằng phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967111/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.