Xe ngựa đi về phía con phố náo nhiệt kia.
Con đường này xưa nay vẫn rất đông đúc, nhưng lúc này, quả thật vô cùng tấp nập. Mọi người chen chúc ở hai bên đường, chỉ trỏ giữa đường. Xe ngựa đi đến đây cũng dừng ở bên cạnh, yên lặng chờ đội ngũ đang đi giữa đường.
Giữa đường, có một chiếc xe ngựa sơn màu vàng đang đi đến. Có điều chiếc xe ngựa này không nóc không vách, trên ván gỗ bằng phẳng, có mấy thiếu nữ xinh đẹp ngồi vững vàng, mặc quần áo đắt tiền sặc sỡ sắc màu.
Hai bên thiếu nữ là hai đội quân trang bị giáp sắt, cầm trường kíchtrong tay, vừa thét vừa chỉ trỏ mấy mĩ nhân, không hề tôn trọng.
Người đi đường chỉ trỏ bình luận mấy mĩ nhân từ đầu đến chân, một tên mập gần bên cạnh xe của Phùng Uyển chảy nước miếng, mê đắm nói: “Mấy vị hoàng tử kia thật có phúc, nhiều mĩ nhân vui vẻ chạy đến Đô Thành như vậy, mặc cho bọn họ lựa chọn. Chậc chậc chậc, quả là có phúc, quả là có phúc.”
Phùng Uyển ngồi trên xe ngựa, nghe vậy thì cười cười. Nàng vén rèm xe lên, xuyên qua đống đầu người chi chít, nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi ở giữa kia.
Thiếu nữ kia mặc bào phục màu vàng hoa văn hoa đà. Bào phục của người Tấn rộng rãi vô cùng, chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể nhìn thấy hết bên dưới áo bào, còn có hương thơm thoang thoảng. Hơn nữa, những mĩ nhân kia lại còn không mặc thêm bất kỳ xiêm y gìbên trong.
Một cơn gió thổi qua, mấy giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967119/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.