Vệ Tử Dương lườm nàng, hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, một đội vệ binh đã tiến vào. Họ xông tới chưa lâu, một đội quân binh khác cũng vọt tới.
Lát sau, một quan nhân đứng ra, lớn tiếng kêu lên: “Tất cả những người không liên quan mau rời đi.”
Sau khi y hạ lệnh, mười mấy binh sĩ đã tiến lên đuổi người.
Phùng Uyển nhìn xoáy vào trong, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vệ Tử Dương liếc nhìn nàng, hờ hững nói: “Cứ rời đi như vậy thôi sao? Phu nhân đã mất bao công phu, còn phải mạo hiểm mới vạch trần được chuyện này, không lĩnh thưởng, không đợi người cảm kích đã rời đi sao?”
Phùng Uyển cúi đầu, không lên tiếng.
Vệ Tử Dương nhìn sâu vào nàng, sải bước rời đi. Chàng chân dài cao ráo, Phùng Uyển phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.
Tới cạnh xe ngựa của mình, Phùng Uyển mới khẽ nói: “Ngày mai Uyển nương nhất định tới cầu kiến lang quân.”
Nàng nói vậy nghĩa là có việc cần làm.
Vệ Tử Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, không nói hai lời, tung mình nhảy lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.
Thấy chàng không làm khó mình, Phùng Uyển thở ra một hơi.
Nàng bảo ngự phu đánh xe rời khỏi chùa.
Tới cổng chùa, Phùng Uyển nói: “Dừng lại xem một chút.”
Lời này rất hợp với tâm ý của ngự phu, y cũng rất tò mò, lập tức đáp một tiếng vang dội, “Vâng.” Đưa xe ngựa chạy vào một ngõ hẻm, y cùng với Phùng Uyển chen chúc giữa đám người, vừa bàn luận, vừa chờ người trong chùa đi ra.
Vậy mà phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967137/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.