Trong hoàng cung.
Cung kính nhìn quý nhân trên ghế, gương mặt của Phùng Vân mang vẻ cung kính và lấy lòng vô cùng thích hợp.
Chủ đề bây giờ đã chuyển đến các vị hoàng tử. Phùng Vân biết rõ, những chuyện thế này, mình không cần phải mở miệng, chỉ cần mỉm cười lắng nghe đã đủ rồi.
Có điều vừa lắng nghe, ả vừa nhìn đồng hồ cát trong góc.
Gần hai khắc rồi, chắc Phùng Uyển sắp tới rồi nhỉ?
Nghĩ đến Phùng Uyển, Phùng Vân chợt có cảm giác không thích khó có thể nói rõ. Nói thật, đại tỷ này của ả thật sự chưa từng đắc tội với ả. Nếu nói đến chuyện đắc tội, thì Triệu Tuấn mới là kẻ đáng ghét.
Nhưng ả vẫn khinh thường, không thể thích nổi.
Lặng lẽ nhúc nhích một chút, lúc này, Lý mỹ nhân ghé đầu sang, nàng lặng lẽ liếc nhìn quý nhân trên ghế, nói với Phùng Vân: “Muội muội, chúc mừng muội.”
Hà Mỹ Nhân cũng hỏi: “Tỷ tỷ, sao đại tỷ của tỷ vẫn chưa tới?”
Giọng điệu của họ rất gần gũi, nhưng Phùng Vân biết, khi nhìn mình, ánh mắt của họ đều có địch ý.
Ngẩng mặt lên, Phùng Vân khẽ nói: “Chắc đại tỷ bắt đầu lên đường rồi.” Ả liếc nhìn quý nhân, nghĩ thầm: Đây là một cơ hội hiếm có, ta giữ chặt lấy. Bất kể là Lý mỹ nhân hay Hà mỹ nhân khi thấy ta cũng phải nhún nhường!
Nghĩ tới đây, khóe miệng của ả hiện lên nụ cười đắc ý.
Lúc này, quý nhân kia nhìn thoáng qua ả.
Mặc dù ánh mắt của quý nhân rất hờ hững, nhưng Phùng Vân quen quan sát nét mặt vẫn biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967150/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.