Tăng lão thúc là một người thật thà, dưới hành động liên tiếp của Phùng Uyển, đôi môi run đến mức không còn ra hình dạng, cả buổi trời vẫn không nói được chữ nào.
Phùng Uyển cười, nàng cho vàng lá vào trong tay áo, rồi nói: “Lão thúc, ta đi trước.” Cho đến khi Tăng lão thúc vẫn còn ngơ ngác đưa nàng lên xe thì mới tìm được tiếng nói của mình, ông lên tiếng: “Nữ lang.”
Vừa kêu ra một tiếng, Tăng lão thúc nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của ngự phu, lời kia vẫn không nói ra được.
Phùng Uyển dịu dàng lắc đầu với ông, ý bảo không cần để ý, rồi xe lập tức chạy đi.
Trong nháy mắt lại qua hai ngày.
Sáng sớm hôm đó, Triệu Tuấn bước về phía Phùng Uyển, nói: “Uyển nương.” Y khẽ nói “Chuyện kia nghĩ xong chưa?”
Y hỏi không rõ ràng, nhưng tất nhiên Phùng Uyển biết y hỏi chính là làm sao để Ngũ điện hạ tín nhiệm y một lần nữa. Nàng lắc đầu, rũ mắt đáp: “Còn chưa có, chuyện vậy thật khó.”
Đương nhiên Triệu Tuấn biết rất khó.
Y nhìn Phùng Uyển, muốn nói lại thôi, một hồi lâu, y lúng ta lúng túng nói: “Uyển nương, nàng, nàng đi Vệ Phủ thử đi, xem xem Vệ Tử Dương có biện pháp gì tốt không.”
Gần như là tiếng nói y vừa thốt ra thì Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn về phía y ngay.
Đi Vệ Phủ sao? Biết rõ có thể nàng và Vệ Tử Dương làm bậy mà làm phu chủ như y còn mở miệng muốn nàng đi Vệ Phủ sao?
Ánh mắt của nàng rõ ràng bình tĩnh trong veo như trước, nhưng Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967188/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.