Hoàng đế thấy Vệ Tử Dương vẫn một mực cung kính thì cười ha ha một tiếng. Lúc này chợt vang tiếng khóc tức tưởi, Tứ công chúa lấy tay áo che mặt xông ra ngoài.
Liếc nhìn bóng lưng của nữ nhi, Hoàng đế quát khẽ: “Đúng là không hiểu chuyện.”
Dù có quát nhưng trong mắt ông ta lại hiển hiện rõ vẻ hài lòng. Nữ nhi mà ông thương yêu nhất sao có thể gả ột trượng phu xuất thân như vậy? Vốn còn nghĩ, nếu Vệ Tử Dương thật sự muốn làm phò mã thì ông cũng không ngại dùng một vài thủ đoạn để y hiểu rõ vị trí của mình. Có vài người tài thì tài thật đấy, nhưng cần phải dùng thuận tay, còn phải mài giũa đâu ra đấy.
Ông rất hài lòng với kết quả này.
Ngẩng đầu, Vệ Tử Dương nhìn Hoàng đế, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt liếc nhìn đám người đứng sau ông ta.
Trong nháy mắt, chàng nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên lo lắng của mọi người.
Đúng lúc đó, ánh mắt của chàng hơi khựng lại.
Chàng nhìn thấy một phụ nhân, khi hai người giao mắt, phụ nhân vội vã cúi đầu.
Dù chỉ có vậy, nhưng trong nháy mắt đó, đôi mắt ướt át của nàng, vẻ mặt mừng như điên vẫn đập vào mắt chàng.
Chàng thật sự không ngờ rằng phụ nhân này lại vui mừng kích động như vậy.
Đúng là Phùng Uyển rất vui.
Chàng có binh quyền rồi.
Trên đời này có một loại người, cho y một chút gió là y có thể bay lượn tới tận chân trời, cho y một chút nước là y có thể che khuất bầu trời.
Lần trước Vệ Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967194/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.