Ánh mắt của người này quá chăm chú, Phùng Uyển nhìn sang rồi vội vàng quay đi.
Lúc này, có vài vị tướng quân đi ra. Thấy họ lui ra, Phùng Uyển vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau họ không có bóng dáng Vệ Tử Dương.
Đúng lúc này, giọng the thé của tên thái giám truyền tới, “Tuyên… sứ giả Tiên Ti vào điện!”
Tiếng nói vừa dứt, thanh niên tuấn tú kia dẫn theo thuộc hạ nghênh ngang bước vào. Sau khi họ tiến vào, Vệ Tử Dương vẫn chưa đi ra ngoài. Giờ phút này chỉ còn lại vài người và Phùng Uyển đứng ở ngoài điện thôi.
Một lát sau, một loạt tiếng bước chân dội đến từ phía ngoài điện. Bước chân kia vừa loạn xạ vừa lề mề. Phùng Uyển nghe tiếng thì quay đầu sang.
Nàng nhìn vào đôi mắt đang căm tức nhìn mình, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và ghét bỏ. Rõ ràng đây là Đại công chúa và Triệu Tuấn. Cuối cùng họ cũng đã tới.
Nhìn hai người họ cùng bước đến, ánh mắt Phùng Uyển trong veo quan sát họ, sau khi xem sắc mặt Đại công chúa, Phùng Uyển quay đầu nhìn vào mắt Triệu Tuấn.
Nàng thật sự đã hiểu rất rõ người đàn ông này suốt hai kiếp. Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã thấy vẻ phẫn nộ và mờ mịt trên mặt y, thậm chí còn có vài phần là bất an và sợ hãi.
Chẳng lẽ, mới vừa rồi Đại công chúa đã làm chuyện gì khiến y hoang mang trong lòng.
Phùng Uyển hơi cong khóe môi thầm nghĩ: Hẳn là vậy rồi, Đại công chúa là một người không có tính nhẫn nại, ả bị mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313663/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.