Tuy rất luyến tiếc, nhưng dù sao lần này đi ra ngoài không phải là vì du sơn ngoạn thủy, bên ngoài Tịch Mai thành còn có mấy vạn tướng sĩ đang đợi. Cho nên hai ngày sau, mọi người vẫn là dựa theo kế hoạch khởi hành, tiếp tục đi trở về Vương Thành.
Mà trước khi xuất phát, Tần Thiếu Vũ cũng để lại một tấm bản đồ. Bên trong là đánh dấu tường tận đường đến Nam Hải, cùng với nên đi đâu tìm người dẫn đường, mới có thể thuận lợi đến đảo Nhiễm Sương.
“Đa tạ.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, đem tấm bản đồ kia trân trọng nhận lấy .
Lúc sáng sớm, tuyết lang đứng trên đỉnh Bạch Tuyết sơn, cũng không nhúc nhích. Thẳng đến khi nhìn theo bóng dáng mọi người biến mất tại một chỗ rẽ cuối cùng, mới nhẹ nhàng cúi đầu.
Một viên ngọc bội treo ở trên cổ nó, vừa trong suốt vừa trơn bóng, lại bị gặm thành hình dạng bò khô nên có chút buồn cười.
Đó là bảo bối của Tiểu Phượng Hoàng, bình thường sờ cũng không cho người khác sờ.
“Chíp.” Như là biết lần này đi liền sẽ không biết bao giờ mới gặp lại. Cục bông ghé vào bên trong ổ nhỏ, ngốc lăng lăng cũng không nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Nếu là có duyên, ngày khác đương nhiên sẽ gặp lại.” Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay cọ cọ nó, “Sư phụ ngày đó chưa nói sao, vật nhỏ này là mệnh phúc, ai cũng không sánh bằng nó.”
Mặt trời từ trong núi dần dần dâng lên. Trong khoảnh khắc đó nở rộ ra vô số ánh sáng màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/2689233/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.