Đêm đen như mực, vầng trăng giống như lưỡi liềm. Lãnh viên đột nhiên bùng cháy, bị đốt thành phế tích, tất cả chỉ giống như một giấc mơ.
Không còn lãnh viên, sau khi Diệp Vân Sơ trở về bị sắp xếp vào Thích Trúc viện, một mồi lửa đốt sạch trái tim nàng, đổi lại là một chỗ ở hoa lệ. Nhưng thứ gì đó đã mất đi, cuối cùng cũng không thể trở về được nữa.
Diệp Vân Sơ ngồi ở trước bàn, nhìn chằm chằm vòng đeo trên cổ tay mình, vòng tay trong suốt phản xạ ra ánh sáng. Nàng bỗng cảm thấy mình không thể nén được nước mắt nữa, nước mắt lẳng lặng rơi xuống hai bên má.
Tất cả chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ đau đớn. Trong mơ có mùi hương hoa ngào ngạt, hương vị ngọt ngào, cũng có cay đắng, cũng có cỏ đoạn trường làm ruột gan người ta đứt ra từng khúc, vô cùng đau đớn.
Giống như kiếp trước của nàng, hạnh phúc chỉ là một ảo giác phù phiếm, bất luận nàng có giãy dụa thế nào, cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng không được, duyên đến duyên đi, chàng và nàng cuối cùng cũng chỉ là người qua đường mà thôi.
Trong đầu lại hiện lên tuấn nhan tái nhợt của chàng, ánh mắt đau thương tuyệt vọng giống như từng vòng dây thừng thít chặt người nàng.
Tim đột nhiên đau đớn, nàng chậm rãi nâng tay, áp chặt vòng tay vào ngực mình, áp sát như thể muốn nó nhập sâu vào xương thịt mình, giống như chỉ có thể mới có thể giữ lại trái tim chàng.
Nhắm mắt lại, lệ như suối trào. Nàng biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1834474/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.