Tiếng nổ đứt quảng truyền vào lỗ tai, bốn phía bụi đất tung bay, tầm mắt mù mịt.
Luyện Thiên Sương ngây người nhìn tòa núi sụp một nửa kia, thái dương thoáng co quắp, đau dử dội.
Vừa rồi đất rung nui chuyển , hắn suýt chút nữa một lần nữa xông vào trong động kia, nhưng oa oa kêu to trong lòng hắn Lăng tiểu quai nhắc nhở hắn, vì bảo vệ hài tử, hắn không thể khong phi thân(bay) xuống núi, leo lên sườn núi(chỗ hình đất cao thấp nghiêng lệch mà vẫn liền với nhau) khá cao gần đó, tận mắt thấy ngọn núi kia từng chút từng chút sụp xuống.
Lăng Phi còn ở bên trong!
Luyện Thiên Sương rốt cuộc biết mình tại sao thấp thỏm như vậy rồi, căn bản lời Lăng Phi nói từ đầu đến cuối mâu thuẫn. Một hồi nói muốn đồng sinh cộng tử với hắn, một hồi lại kêu hắn mang theo hài tử đi trước, hơn nữa không giải thích được muốn trao đổi vũ khí... Tên kia tuyệt đối đã sớm có dự mưu(lập kế hoạch trước).
Hắn sớm đã tính toán kỹ tất cả mọi thứ, nhưng vẫn ở trước mặt mình như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười.
Ngón tay của Luyện Thiên Sương hơi hơi run, thanh âm vẫn còn có thể coi là trấn định, quay đầu hỏi đoàn hắc ảnh kia: "Tà Quỷ trận này... rốt cuộc có huyền cơ gì?"
"Chỉlà trận pháp dùng để vây khốn Bạch Hổ mà thôi."
"Vậy tại sao Lăng Phi sẽ không đi ra ngoài nữa?"
"Bạch Hổ là thần thú của Thiên giới, với lực lượng của phàm nhân làm sao có thể địch nổi? Đại vương vì vây khốn hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khau-thi-tam-phi/246889/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.