Một màu đen kịt.
Lăng Phi nửa dựa thạch bích mà ngồi, trong tay cầm một trường kiếm sáng loáng, đang mượn ánh sáng nhạt của thạch anh để chà lau mũi kiếm. Khoé mắt hơi hơi nhìn lên, bên môi mỉm cười tựa tiếu phi tiếu, biểu hiện chuyên tâm tột cùng.
Thanh kiếm là vũ khí của Luyện Thiên Sương.
Bất quá từ khi bị Lang Phi gạt lấy, hắn liền không muốn trả lại, ngược lại quang minh chính đại lấy làm của riêng.
1
Mà Luyện Thiên Sương cũng chưa từng mở miệng đòi lại, y như ngầm thừa nhận ý kiến "tín vật định tình", một tay đặt trên hông Lăng Phi, tay kia chơi với những sợi tóc bị vướng của hai người, lẳng lặng nhìn hắn lau kiếm, mặt bởi vì nhiệt ý mà âm thầm nóng lên.
Dù sao cũng quá mức phóng túng rồi.
Tuy sơn động này như mê cung thông thường, khắp nơi đều có cự thạch cản đường, đám người Bạch Hổ hẳn là không nghe thấy được cái gì, nhưng vẫn có chút lúng túng. Hắn chỉ ở cùng với Lăng Phi, liền mất hết lý trí, thậm chí biến trở về nguyên hình... Chậc, thật là thất sách!
Luyện Thiên Sương một bên thầm mắng mình, một bên đưa tay chọc chọc gò má Lăng Phi, giọng nói không được tự nhiên hỏi: "Uy, thân thể ngươi không sao chứ? Có muốn ta thấy ngươi tỷ thí với Bạch Hổ..."
Lời còn chưa dứt, Lăng Phi đã đưa đầu tới hôn hắn một ngụm, cười nói: "Sao thế? Sợ ta sức lực không đủ? Tinh thần ta rất sảng khoái, có muốn thử thêm lần nữa không?"
Luyện Thiên Sương lập tức trợn mắt.
Lăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khau-thi-tam-phi/246906/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.