Hàng lông mi dài cong vút của cô run rẩy, sau đó ngước mắt lên, cong môi mỉm cười: "Thượng Quan tiên sinh công việc bận rộn, không biết tối nay có thể nể mặt chúng tôi mà thu xếp thời gian cùng ăn một bữa cơm không?"
Thượng Quan Hạo ngay lập tức bị nụ cười xinh đẹp quyến rũ của cô làm cho rung động, ánh mắt thâm trầm bức người có chút u tối, giữ lấy gáy cô, khàn giọng nói: "Ngay cả em cũng khiêu khích anh? Lần trước bị anh xử lí vẫn chưa đủ?"
Gương mặt đang tươi cười quyến rũ lập tức đỏ bừng lên, hơi thở nóng rực của anh bá đạo phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lời nói đùa của anh mang theo một chút hương vị sắc tình, cô cảm thấy hơi choáng váng.
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt trước ngực anh, cô run giọng lúng túng: "Anh nghe điện thoại trước đi."
Thượng Quan Hạo thu toàn bộ dáng vẻ đỏ mặt luống cuống của cô vào đáy mắt, lúc này mới thỏa mãn buông cô ra, thì thầm nói: "Em lên xe trước đi."
Sau đó xoay người, quay lưng về phía bọn họ, nhận điện thoại.
Tần Mộc Ngữ mặt đỏ tim run đi vào trong xe, Tiểu Mặc ngồi ghế sau đang thích thú ăn bánh, đến nỗi hai bên mặt dính đầy kem tươi, cầm cái thìa xúc một miếng bánh đưa tới trước mặt cô: "Mẹ, ăn bánh việt quất đi."
Cô cười nhẹ, lắc đầu một cách bất lực, nhìn con trai ăn từng miếng một, vươn tay ra kéo tay áo Tiểu Mặc lên.
Chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy bóng lưng của Thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hao-mon/2182745/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.