“Tiểu Mặc đừng di chuyển,” Tần Mộc Ngự nhẹ nhàng nói, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng, an ủi cậu bé, “Vết thương ở bên trái, cho nên Tiểu Mặc đừng di chuyển, muốn xoay người thì nói với mẹ, đừng nhấc tay lên một cách tuỳ tiện, mẹ con mình cùng cố gắng mấy tháng là sẽ khỏi hẳn, được không?”
Trên mặt Tiểu Mặc đeo một chiếc mặt nạ oxy lớn, ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt trong suốt của cô nhìn con trai, trong lòng đột nhiên đau đớn, đau rất đau.
Cô nhớ rõ, người đàn ông ấy đã từng nói, con trai của cô không nên quá hiểu chuyện ở độ tuổi này— Cậu bé rõ ràng có thể nói mình đau, nói mình khó chịu, nhưng cậu lại ngoan như vậy, không kêu ca dù là một chữ.
—— Vì sao? Vì sao thằng bé còn nhỏ như vậy, lại không có chút tuỳ hứng nghịch ngợm nào?
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tiểu Mặc hơi mở ra, lại hiện lên chút ánh sáng kỳ quái, phía bên trái không thể cử động, nên bàn tay nhỏ bên phải của cậu bé liền nâng lên, cố gắng chạm tới mặt của cô, mở miệng nói, giọng nói lý nhí: “Mẹ... Vì sao mẹ lại khóc?”
Cô khóc.
Khuôn mặt rõ ràng trong sáng và dịu dàng như vậy, lại rất kiên cương và xinh đẹp, nước mắt cứ từng giọt tuôn rơi không thể kiểm soát, thậm chí ngay chính cả bản thân cô cũng không biết, không hề nhận ra.
“...” Cô nheo mắt lại, bật cười, dùng mu bàn tay từ từ lau sạch cằm của mình.
“Không sao cả...” Cô run giọng nói, cười thật xinh đẹp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hao-mon/2182927/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.