Cơ thể gầy yếu của cô ngồi xuống một cách cứng ngắc, nước mắt đọng lại trong đôi mắt trong suốt, cô không hề động đậy, ngược lại mí mắt của Mạc Dĩ Thành giật lên một cái, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Giang Dĩnh đang la hét.
Những lời nói đó, thật sự rất khó nghe.
Trong đôi mắt hiện lên tia sáng sắc bén, đôi môi mỏng của Mạc Dĩ Thành khẽ mở, lạnh đạm nói một cách rõ ràng: “Đủ rồi, cô đừng nói thêm gì nữa.”
Cả người Giang Dĩnh chấn động, nhìn Mạc Dĩ Thành một cách kinh ngạc!
“... Vì sao tôi không được nói?” Giọng nói của cô ta run run, đôi mắt hơi đỏ lên, chỉ vào Tần Mộc Ngữ gào thét, “Tôi cứ muốn nói đấy! Cũng là vì người phụ nữ hèn hạ này! Người nằm bên trong bị trúng đạn cũng không phải cô ta!...”
“Im miệng!” Sắc mặt Mạc Dĩ Thành tái xanh, lạnh lùng nói ra hai chữ này.
Bàn tay đang để trong túi quần của hắn nắm chặt lại, nhưng vẫn không nói ra câu nói này.
... Lần này Hạo bị thương, nói là ngẫu nhiên nhưng cũng có thể là tất nhiên, Rolls muốn anh chết, cho dù anh có là thần linh thì cũng không thể toàn mạng mà thoát ra! Huống chi, lần này mồi nhử lại là Tần Mộc Ngữ, nếu như lần này Hạo không nhận lấy thương tổn, có lẽ người chết, chính là cô ấy.
Mạc Dĩ Thành cúi đầu, trong mắt hiện lên sự lúng túng, khàn giọng hỏi: “Cô thì sao?... Trên người có chỗ nào bị thương không?”
Lúc hỏi câu này hắn nhận ra, mình đã hỏi quá muộn.
Bởi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hao-mon/2182935/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.