Trong phút chốc, các ống kính máy ảnh xung quanh loang loáng lóe lên.
Giang Dĩnh vẫn gắt gao ôm lấy Thượng Quan Hạo, khóc đến nỗi nước mặt giàn giụa. Mạc Dĩ Thành đứng bên cạnh cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, hắn mẫn cảm liếc mắt nhìn đến Thượng Quan Hạo đang ở trong lòng Giang Dĩnh, trong đầu nổi lên một tia rối rắm khác thường.
Chậm rãi cúi mắt, ánh mắt Mạc Dĩ Thành đạm bạc, lại vẫn thông cảm nói: “Cô ấy ở bên này tôi sẽ giúp anh trấn an, anh đi về trước đi, thân thể anh không thể trì hoãn được nữa!” Nói xong hắn liền nhấc chân hướng đến chỗ Tần Mộc Ngữ.
Mà đôi mắt của Thượng Quan Hạo đã đỏ tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Mộc Ngữ, đẩy bả vai của cô gái ở trong lòng ra, nói giọng khàn khàn: “Tránh ra…”
Giang Dĩnh khóc thút thít, ngẩng lên liền nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang đứng cách đó không xa, cơ thể đơ ra một chút, lại không cam tâm mà ôm chặt hơn! Cả sự phẫn nộ cùng hoảng hốt đều đang dâng lên trong lòng, Thượng Quan Hạo ngặn chặn trong cổ họng một tia vị tanh nồng của máu, dùng hết chút sức lực cuối cùng đẩy người trong lòng ra đi đến chỗ cô!
“Hạo!” Giang Dĩnh run giọng kêu lên một chữ, liều mạng đứng trước mặt ngăn bước chân của anh, thân hình to lớn của Thượng Quan Hạo mang theo lửa giận, đột nhiên lại lảo đảo hoảng hốt, hai tay liền đặt lên bả vai cô gái trước mặt để không ngã xuống! Cánh môi khó khăn mà thong thả hai chữ ‘Mộc Ngữ’, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hao-mon/2182940/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.