Lái xe tới khu nhà cao cấp cạnh biển thì thấy Tần Cẩn Lan, cô mặc áo cưới trắng tinh thuần khiết, cười hạnh phúc ngượng ngùng.
Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và ngưỡng mộ, người đàn ông toàn thân toát lên vẻ kiên cường mạnh mẽ trong đôi mắt lại có một tia lạnh, đi lại gần, mà cô dâu vẫn cười tươi như hoa, dựa vào trong ngực hắn.
Cúi người đem cô ôm lên xe, Thượng Quan Hạo lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối, hắn nhỏ giọng chậm rãi nói: “Không cần trông chừng phòng bệnh nữa. Thả cô ấy đi.”
Trong xe, Tần Cẩn Lan trau chuốt vuốt ve áo cưới, khuôn mặt mỹ lệ bỗng nhiên hoảng hốt thoáng cái, xấu hổ mà cười rộ lên: “Hạo anh gọi cho ai vậy, lúc này còn muốn giải quyết chuyện gì bên ngoài, phòng bệnh gì?”
Xe chậm rãi chạy đi, Thượng Quan Hạo bỏ máy, khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh đạm.
“Anh sợ cô ấy đến gây sự, cho nên không mang theo cô ấy trở về đây.” Cánh tay Thượng Quan Hạo duỗi ra, đem Tần Cẩn Lan ôm vào ngực, ánh mắt sâu xa ôn nhu mà nhìn cô “Cô ấy ngày hôm qua vừa mới tỉnh lại, đã nói với anh một chuyện, em đoán xem cô ấy nói cái gì?”
Nụ cười của Tần Cẩn Lan liền cứng đờ, trong tim phảng phất như bị kim đâm vào, rõ ràng cảm nhận được mối nguy hiểm.
“Cô ta nói... Cô ta nói cái gì hả? Đầu của cô ta không phải đã bị thương nghiêm trọng sao? Có thể là nói lời xằng bậy...”
“Anh cũng hiểu được là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hao-mon/2183671/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.