Nhận thưởng xong, qua bảy bảy bốn chín lần chụp ảnh tập thể, khi mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc, bấy giờ đã nửa đêm.
“Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi.” Sau khi người trong sân về hết, Minh Ngọc lên tiếng: “Đã đặt sẵn bàn ăn khuya, hôm nay không say không về.”
“Cảm ơn đàn chị!”
“Quản lý cũng vất vả rồi!”
“Không say không về!”
Trong tiếng hoan hô, hàng người túm năm tụm bảy ra khỏi nhà thi đấu.
Minh Ngọc đặt bữa khuya là lẩu, tiệm ở ngay gần trường, thế là họ quyết định đi bộ sang.
Là đội trưởng, Lục Sâm luôn có thói quen đi sau cùng, Trác Dật Nhiên đi cạnh anh, chưa được mấy bước, Lục Sâm chợt nói: “Bây giờ không có ai rồi.”
Trác Dật Nhiên chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Lục Sâm vươn một ngón tay chỉ lên má mình.
“… Anh còn nhớ à.” Trác Dật Nhiên dở khóc dở cười: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Lục Sâm liếc nhìn cậu, môi mỏng mím lại, quay đầu đi.
Trác Dật Nhiên quay sang nhìn Lâm Dương và Chu Lộ Lộ đang đi phía trước không xa, khẽ giọng: “Vả lại họ không phải người sao.”
Lục Sâm vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng rũ mắt xuống.
Anh vốn rất điển trai, ngày thường trông như ở chỗ cao không thể với tới, không màng chuyện thế tục, một khi lộ vẻ mặt này thì như đất trời đảo chuyển, cho người ta cảm giác cô đơn như một nàng công chúa bị ép trở thành lọ lem vậy.
Trác Dật Nhiên sợ dáng vẻ này nhất, thế là cũng mặc kệ thẹn thùng, cậu cắn răng, mặt dày nghễn cổ thơm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-ngay-xuan/1703254/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.