“Ban nãy vừa bảo không đủ người đã gặp hai cậu rồi.” Lâm Dương chạy ở chỗ khung rổ sang: “Vừa đủ sáu người, làm một trận nhé?”
Lục Sâm không đồng ý ngay mà lập tức nhìn Trác Dật Nhiên, có thể thấy đang hỏi ý kiến cậu.
Chưa kịp chờ Trác Dật Nhiên tỏ thái độ, Tần Vĩ đã đi đến tiện tay choàng qua vai cậu: “Không thành vấn đề, chị dâu của chúng ta là ai? Alpha trong các Beta mà…”
Chưa nói xong thì bị Trác Dật Nhiên bắt lấy cánh tay, cậu xoay người lùi ra sau, nhướng mày nói: “Cậu cmn lại bắt đầu nữa?”
Dù động tác này của cậu chỉ đang đùa chứ không ra sức gì, nhưng lực tay của cậu khá mạnh khiến Tần Vĩ đau đến mức câm miệng ngay tắp lự.
Đến khi Trác Dật Nhiên buông tay rồi, Tần Vĩ xoay hai cánh tay của mình, sau đó lại nhướng mày với cả bọn: “Nhìn thấy chưa, Alpha hẳn hoi đấy.”
“Đi thôi chị dâu!” Chung Hàn nở nụ cười chất phác, tay cũng chẳng rảnh rỗi, ném mạnh quả bóng về phía Trác Dật Nhiên.
Động tác này của cậu ta rất đột ngột, mọi người chưa kịp phản ứng thì Trác Dật Nhiên đã nhanh như cắt giơ tay lên đón lấy một cách vững vàng, sau đó lại lập tức ném xuống đập vài lần trên mặt đất.
Hoàn toàn là động tác phản xạ, vừa nhanh nhẹn lại quen thuộc, tay già đời đấy.
Chung Hàn cười càng chất phác hơn: “Chị dâu phản xạ khá đó.”
Trác Dật Nhiên chưa miễn dịch hẳn với xưng hô này, lại không thể mở miệng phản bác, bấy giờ thấy Lục Sâm bên cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-ngay-xuan/1703399/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.