Khóe mắt Cố Vân Cảnh lướt qua cười lạnh, giọng điệu dụ rắn ra khỏi hang nói:
"Nếu là rượu có vấn đề, vậy khẳng định là có người hạ độc. Theo như ta quan sát thì triệu chứng của ngươi giống Đào Sách trước đó như đúc."
"Muốn tra án, thuốc này là manh mối trọng yếu, không thể xem nhẹ." Cố Vân Cảnh nhìn qua Lữ Trọng và Đào Sách, cuối cùng nhìn Lữ Trọng, "Ta muốn hỏi hai vị, các ngươi có biết gì về loại thuốc này không?"
Đào Sách lắc đầu: "Lần đầu thể nghiệm, không biết."
Lữ Trọng sững sờ, một mực chần chờ. Hắn là người xấu, tuy không thông minh nhưng vẫn biết nặng nhẹ. Dù có hận Khúc Phi Khanh ra làm sao cũng không thể nói hết chân tướng.
Lữ Trọng cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Lữ Trọng từ chối, giấu nhẹm lai lịch xuân tâm động cũng nằm trong Cố Vân Cảnh dự liệu. Nàng đoán hắn có lẽ có quan hệ mật thiết với Hoàng Phủ Vân. Nàng mưu hại hắn ngoại trừ cứu Đào Sách, ngoại trừ để Lữ Lâm đấu với Chiêu vương ra thì còn là điều tra thêm Hoàng Phủ Vân. Từ sư phụ Thượng Quan Lan, nàng biết Hoàng Phủ Vân thuộc loại hàng nào, và dựa theo trực giác cùng nhạy cảm nàng suy đoán mục đích Hoàng Phủ Vân tiếp cận Lữ Trọng không đơn giản.
Cố Vân Cảnh quỷ quyệt cười: "Trời không phụ người có lòng. Mấy ngày không ngừng nghỉ tra án, cuối cùng chúng ta cũng có chút thu hoạch. Lữ công tử không biết lai lịch thuốc này, nhưng ta thì có được một vài thông tin, không ngại nói cho ngươi nghe."
Mồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-pho-ma/50647/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.