Editor: Puck - Diễn đàn
“Đỗ Hâm Lôi, hy vọng cô có thể thành thật khai nhận! Vì để Hoắc Vân Phi vui lòng, cô rốt cuộc bán đứng bao nhiêu bí mật quân sự của chúng tôi!” Nhân viên thẩm vấn thiết diện vô tư, cũng không bởi vì cô là phụ nữ mà thoáng lưu tình chút nào.
Đỗ Hâm Lôi miễn cưỡng lên tinh thần, lần thứ một trăm lẻ một biện bạch cho mình: “Tôi không… Bán đứng bất cứ cơ mật quân sự nào, nếu mấy người không tin tưởng, có thể bí mật xử quyết tôi, tôi không có ý kiến!”
Qua mỗi một phút, lòng của cô liền rét lạnh một phần. Từ đầu đến cuối Triệu Bắc thành không hề xuất hiện, cô không oán anh khoanh tay đứng nhìn, dù sao anh cũng không có cách nào làm trái quyết định của lãnh đạo quân đội, nhưng mà… Tối thiểu anh nên tới nhìn cô một chút, tỏ rõ lập trường của anh với cô, hoặc an ủi cô đôi câu cũng được…
Ha ha, cô lại đang nằm mơ! Sao anh sẽ tới an ủi cô đây? Là cô thả Hoắc Vân Phi đi, là cô bắn bị thương Triệu Bắc Thành. Ở tam giác vàng anh đã hận không thể trừ khử cô luôn rồi, hiện giờ dĩ nhiên càng thêm không lộ diện. Tin tưởng anh ngồi ở trong góc khuất nào đó, mặt lạnh nhìn cô hiện giờ nhếch nhác vô dụng, thậm chí lo lắng chờ đợi quân đội ra lệnh xử quyết bí mật.
“Cứng đầu cứng cổ!” Nhân viên thẩm vấn nổi giận, dưới sự ra hiệu của anh, có một chiến sĩ cầm dùi cui điện chậm rãi đi về phía Đỗ Hâm Lôi.
Đỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/267021/quyen-2-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.