Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Tuyết vội vã thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang. Cũng may trên lối nhỏ cầu thang cũng phủ thảm thật dày, cũng không quấy nhiễu đến những người khác nghỉ ngơi.
Xe chạy ra khỏi nhà, chỉ có mấy cảnh vệ thấy được, nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Lâm Tuyết, có một cảnh vệ định hỏi cô đi đâu, không đợi anh mở miệng, chiếc Ferrari màu vàng lóa mắt kia đã chạy ra khỏi cửa viện.
Dọc theo đường đi cô nhấn chặt chân ga, chạy thẳng tới khách sạn theo lời Thạch Vũ. Mười phút sau, cô đã đến nơi. Đây là khách sạn sáu tầng bình thường, nhìn phía ngoài cũng không phải rất thu hút, cũng phù hợp với tính tình khiêm tốn của Thạch Vũ.
Dừng xe, cô đi vào sảnh trước khách sạn ở lầu một, hỏi thăm nhân viên lễ tân một chút, xác định Thạch Vũ ở phòng 306 tầng ba.
Khi vào thang máy, cô gọi điện thoại cho Thạch Vũ, rất nhanh đối phương đã nghe.
“Anh Thạch, anh ở phòng 306 sao?” Thấy thang máy đến lầu ba, cô vừa đi ra ngoài vừa hỏi qua điện thoại.
“Tôi và Mộng Mộng đều ở trong phòng… Đã sớm tới rồi!” Giọng của Thạch Vũ hơi kỳ quái, lòng như lửa đốt mới vừa rồi hoàn toàn khác biệt, dường như có chút thấp thỏm lại hình như có phần ngượng ngùng.
“Ừmh.” Lâm Tuyết không suy nghĩ nhiều, cô chỉ nhớ thương Mộng Mộng, “Mộng Mộng vẫn còn khóc sao? Tôi đã đến, anh mở cửa đi!”
“Con bé… Không khóc!” Thạch Vũ ngây ngốc, định nói cái gì, lại nghe Lâm Tuyết nói cô đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/682892/quyen-2-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.