Editor: Puck - Diễn đàn
Không ngờ Lương Thiên Dật trả lời thật thản nhiên, anh nói tối hôm qua đã đi hẹn hò!
Trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời người cả nhà ngược lại không có tiếng vang.
Hồi lâu, Lưu Mỹ Quân hòa hoãn giọng điệu, hỏi: “Với Vân Đóa sao?”
"Vâng!" Lương Thiên Dật thản nhiên thừa nhận, trên gương mặt tuấn tú cũng không hề có chút ngượng ngùng nào.
Lương Trọng Toàn đi tới, vẻ mặt ôn hòa nói với con trai: “Theo đuổi con gái người ta là chuyện tốt! Mọi người đều ủng hộ, chỉ có điều buổi tối không trở lại tối thiểu gọi điện thoại cho nhà, tránh cho mọi người lo lắng.”
“Được, lần sau con sẽ nhớ!” Nói xong những lời này, Lương Thiên Dật liền xoay người cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Mọi người nhìn trộm mặt nhau, cảm giác vẻ mặt Lương Thiên Dật có gì không đúng, về phần lạ ở chỗ nào, lại nói không ra được.
“Không sao! Con theo Lâm Tuyết đi chụp hình cưới!” Lương Tuấn Đào ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Tuyết, cười một tiếng sảng khoái, “Vợ, chúng ta đi thôi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Quay, dùng sức quay! Chính là hiệu quả này, tiếp tục, đừng có ngừng!"
Nhiếp ảnh gia không ngại phiền toái tiếp tục chỉnh động tác của cô dâu chú rể, cho dù là sai lầm rất nhỏ, đều phải chụp lại lần nữa, cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Bên bờ hồ phong cảnh xinh đẹp, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết đã quay vô số vòng dưới ánh mặt trời như lửa, mồ hôi đầm đìa. Vì duy trì lớp trang điểm, cần càng không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/682913/quyen-2-chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.