🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng.

Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch.

Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi.

Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt.

Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ:

“Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?”

Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi đã làm lỡ một nhân tài quốc gia rồi.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hồi nhỏ tôi cũng có ý thức nguy cơ, biết phải ra tay trước để chiếm lợi thế.

Giá như ý thức nguy cơ đó có thể sử dụng vào đêm mưa kia thì tốt biết mấy…

Nhưng ngày mai và điều bất ngờ, bạn không bao giờ biết được cái nào sẽ đến trước. Tai nạn xe năm tôi sáu tuổi chính là trò đùa đầu tiên của số phận.

Chú Lục đi đón dì Lục và mẹ tôi tan làm, khi đợi đèn đỏ thì bị một tài xế say rượu lái xe đ.â.m vào đằng sau. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế sau nên mất ngay tại chỗ, dì Lục ngồi ở ghế phụ, được chú Lục che chở nên mới thoát nạn, nhưng trớ trêu thay chú Lục lại không qua khỏi…

Khoản bồi thường lớn sau đó cũng vô ích, người c.h.ế.t không thể sống lại, một tai nạn xe hơi làm tan vỡ ba gia đình.

Hôm đó tôi chờ mãi mà chẳng thấy mẹ về, bố tôi cũng đi đâu suốt đêm. Tôi nhiều ngày liền không thấy họ, cho đến khi Lục Xuyên Tịch xuất hiện trước mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe.

“Vi Vi, sau này anh Xuyên Tịch sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”

Khi đó tôi không hiểu cái c.h.ế.t nghĩa là gì, tôi chỉ biết rằng khi gặp ác mộng sẽ không còn ai dỗ dành, đầu giường không còn quần áo được xếp ngay ngắn gọn gàng, khi không tìm thấy khăn quàng đỏ gọi mẹ cũng không có ai đáp lại.

Đặc biệt là khi tôi thấy những đứa trẻ khác được mẹ bế trong lòng.

Lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra tôi sẽ không bao giờ còn mẹ nữa.

Khóc tất nhiên là sẽ khóc, nhưng người dỗ dành tôi, từ mẹ đã trở thành Lục Xuyên Tịch.

Tôi gây rắc rối, anh ấy chịu tội thay, tôi không làm bài tập, anh ấy trốn trong chăn thức đêm làm hộ tôi, tôi quên mặc đồng phục, anh ấy từ trường chạy về, kịp mang đến cho tôi trước giờ học.

Mỗi sáng sớm gọi tôi dậy không phải là tiếng chuông báo thức, mà là tiếng Lục Xuyên Tịch gọi từ dưới nhà lên:

“Vi Vi, mau xuống đi, bữa sáng hôm nay có bánh bao hải sản nè!”

Khi học lớp sáu, trong lớp có mấy cậu con trai nghịch ngợm, luôn chỉ trỏ vào n.g.ự.c tôi. Tôi khóc và kể chuyện này cho Lục Xuyên Tịch nghe, ngay lập tức dì Lục xin nghỉ phép về, dẫn tôi đến cửa hàng nội y.

Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi lại khóc gọi điện cho anh ấy:

“Anh Xuyên Tịch, em chảy nhiều m.á.u quá, em sắp c.h.ế.t rồi, anh đừng quên em nhé.”

Đầu dây bên kia đột nhiên có tiếng gió, anh ấy vừa thở hổn hển vừa chạy, vừa không quên an ủi tôi:

“Vi Vi, đừng sợ, anh sẽ mua vé về ngay.”

Lúc đó anh ấy đang học lớp thiếu niên ở tỉnh khác, cần xin phép giám thị để rời trường. Sau khi cúp máy, không lâu sau dì Lục đã xuất hiện ở trường, đón tôi về nhà dì.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.