Nghe thấy câu này, mắt Khương Sơ Nghi trợn to hơn.
Cô trầm ngâm một lát, suy nghĩ một hồi, chân thành khuyên anh, “Bây giờ xã hội thoáng hơn rồi mà, anh cũng không cần bảo thủ tới vậy đâu.”
Vai Tông Dã khẽ động đậy, anh lại cúi đầu xuống, ngồi bên mép giường không nói một lời.
Thấy anh có vẻ buồn buồn, khóe môi Khương Sơ Nghi cong lên nụ cười. Cô kéo tay anh, “Sao anh không nói gì?”
“Trong lòng hơi khó chịu.”
Cô biết mà còn cố tình hỏi, “Sao lại khó chịu?”
Tông Dã thản nhiên nói, “Anh bị người ta đùa giỡn hai ngày, giờ hình như cô ấy không muốn chịu trách nhiệm.”
Khương Sơ Nghi: “…”
Lòng dạ đàn ông, như kim dưới đáy biển.
Tông Dã chắc chắn là một người rất thù dai.
Lúc đó cô say rượu, thuận miệng đùa một câu, trêu anh có bề ngoài đùa giỡn người khác mà không cần chịu trách nhiệm, không ngờ bị Tông Dã nhớ tới tận bây giờ, còn tìm đúng cơ hội để trả thù.
Ánh mắt Khương Sơ Nghi lóe lên, “Anh còn chưa gặp ba mẹ em thì sao cho anh danh phận được.”
Anh hỏi với vẻ rất bình tĩnh, “Vậy anh được đi gặp không?”
Mặt cô không đổi sắc, “Giờ chưa được đâu.”
Tông Dã muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Cô cố ý đợi một lát, rồi giơ tay lên, kéo tay áo anh, kéo người tới gần.
Xương cốt trên người Tông Dã như bị rút hết, cô chỉ kéo nhẹ một cái, anh liền ngoan ngoãn ngả người về phía cô.
Khương Sơ Nghi cười, “Nhưng mà có điều, em định năm nay đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-anh-sao-run-ray-tuc-tuc-dich-mieu/2694737/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.