Mấy ngày tiếp đó, tôi và Cát Tú Lan chưa từng có sắc mặt tốt với nhau.
Điềm Điềm cũng không dám ở chung một mình với Cát Tú Lan, mỗi đêm đều phải ngủ với tôi mới an tâm.
Thai được hai mươi tuần, Tần Thư Viễn lái xe đưa tôi đến bệnh viện làm sàng lọc bệnh Down và kiểm tra máu thường kỳ.
Chẳng qua Cát Tú Lan cũng muốn đi theo đồng hành, làm tôi cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Lấy máu xong ở phòng xét nghiệm, Tần Thư Viễn ân cần cầm tăm bông giúp tôi đè vết kim.
Anh ta chân tay vụng về, đè vết kim còn chảy máu không ít, bông đều bị máu nhuộm đỏ.
Tôi tức giận đập vào cánh tay anh ta, đẩy anh ta ra, xoay người xin điều dưỡng miếng bông khác tự mình ấn.
Chờ tôi xoay người, lại nhìn thấy Cát Tú Lan nghiêng ngả chạy xa, theo thang cuốn đi xuống.
“Mẹ anh làm gì đấy?” Tôi nghi hoặc hỏi một câu.
Trên mặt Tần Thư Viễn hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ: “À à, bụng mẹ khó chịu, đi phòng vệ sinh.”
Tôi không nghĩ nhiều, còn mấy mục kiểm tra thai kỳ nữa, tôi lười quan t@m đến Cát Tú Lan.
Tần Thư Viễn đi theo tôi vào phòng siêu âm thai.
Bác sĩ cầm đầu dò siêu âm vừa rà quét vừa giải thích bộ phận và vị trí của thai nhi.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình trên trên vách tường đối diện, bên trong đang truyền đến tiếng tim thai.
Cho dù đây là lần thứ hai tôi mang thai, nhưng nhìn thấy con ở trong cơ thể, tôi vẫn cảm thấy rất thần kỳ, rất kỳ diệu.
“Thai nhi phát triển bình thường, mẹ bầu phải giữ tâm trạng tốt, như vậy thai nhi mới càng khỏe mạnh.”
Bác sĩ thu đầu dò siêu âm lại, đưa cho tôi mấy tờ giấy để lau gel bôi trơn trên bụng.
“Bác sĩ, anh xem con của chúng tôi về sau sẽ nghịch ngợm hay là dịu dàng?”
Tần Thư Viễn ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Tôi hơi kinh ngạc, còn chưa rõ lắm thì đã nghe bác sĩ nói: “Khỏe mạnh là quan trọng nhất với bé con.”
Tôi nhìn Tần Thư Viễn, lại nhìn bác sĩ, không hé răng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.