CHƯƠNG 1
"Chứng bệnh hoang tưởng sao?" – Thiển Linh lẩm bẩm khi dần lấy lại ý thức giữa cơn choáng váng.
Trước mặt cậu là một người đàn ông có vẻ ngoài điển trai và lạnh lùng, diện sơ mi trắng sạch sẽ, áo blouse dài phủ ngoài, cà vạt chỉnh tề, kính gọng vàng toát ra khí chất vừa cấm dục vừa sắc sảo.
Người kia cất giọng:
"Cậu từng trải qua trị liệu tâm lý chưa?"
"Ngoài chứng hoang tưởng, cậu còn tiền sử bệnh lý nào khác không?"
Thiển Linh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt hoe đỏ ươn ướt, giọng nói thì nhẹ mềm như mèo con:
"Tôi không bị bệnh... Tôi hoàn toàn không có cái gọi là chứng hoang tưởng mà anh nói."
Vị bác sĩ trẻ ban đầu có vẻ không kiên nhẫn, nghe thế lại khựng lại vài giây, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cậu như thể đang thưởng thức thứ gì đó thú vị. Khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh nhạt.
"Làm sao chứng minh được điều đó?"
"Ở đây, ai cũng nói mình không có bệnh."
Thiển Linh khẽ nhíu mày, trả lời không chút sợ hãi:
"Nhưng chẳng phải anh là bác sĩ sao? Tôi có bệnh hay không, lẽ nào anh cũng không phân biệt nổi?"
Nụ cười trên môi người đàn ông trẻ càng rõ rệt. Từ khuôn mặt xinh đẹp của Thiển Linh, từng câu nói lại càng giống một chú mèo nhỏ cố gắng cào nhẹ vào người khác – chẳng những không có sức thuyết phục, mà còn khiến người ta mềm lòng.
"Cởi áo khoác ra."
"???" – Thiển Linh tròn mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920372/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.