Màn đêm tĩnh mịch dường như đặc quánh lại khi cánh cổng sắt trước mặt Thiển Linh khẽ rít lên một âm thanh lạnh lẽo đến tận xương tủy, chậm rãi hé mở. Đó là cánh cổng thứ tư, ngưỡng cửa dẫn vào một thế giới mà cậu chỉ từng nghe qua những lời đồn đại rợn người.
Khu A – nơi được đồn là "đáng sợ nhất" – giờ đã ở ngay trước mắt cậu.
Không gian u ám phía sau cánh cổng dần hiện ra, nuốt chửng ánh sáng yếu ớt bên ngoài. Cùng bước chân vào nơi ấy với Thiển Linh còn có những người bệnh khác, dáng vẻ từng trải và mạnh mẽ hơn cậu nhiều. Thiển Linh lặng lẽ nép mình ở cuối hàng, đôi chân nặng trĩu khẽ bước theo bóng lưng những người đi trước, lòng cậu ngổn ngang những nỗi niềm khó tả.
"Loảng xoảng, loảng xoảng..." "Ê nhóc tì, sao run cầm cập dữ vậy, bổn đại gia đây còn tưởng cưng sắp tè ra quần rồi chứ .Hahaha!" Hai bên lối đi, chấn động bởi những cú đập thình thịch vào hàng rào sắt, là đám "cư dân" kỳ cựu của khu A. Tiếng huýt sáo the thé lẫn trong những tràng cười quái dị, rợn người vang vọng khắp hành lang lạnh lẽo. Thiển Linh nghiến chặt môi, cố thu mình lại nhỏ nhất có thể. Vậy mà đám người kia, như thể có giác quan thứ sáu, vẫn phát hiện ra "chú cừu non" đang lủi thủi bám theo cuối hàng. Ánh mắt bọn chúng láo liên, rồi đồng loạt đổ dồn về phía cậu. "Ủa? Em gái bé bỏng lạc đàn hả? Môi xinh dữ ta, biết gọi 'anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920374/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.