Tỉnh giấc lần nữa, ánh bình minh đã rạng từ lâu.
Thiển Linh uể oải vươn vai, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, một tiếng ngáp dài lười biếng thoát ra.
Buồn ngủ chết mất.
Đúng là bị rồi mới thấy, mất ngủ chính là một ác mộng hiện thực không cần mơ cũng có thể gặp ở thực tại.
【......Sao thế】
【 Ngoại trừ việc cậu chợp mắt trễ hơn thường lệ một chút, tớ chẳng thấy có dấu hiệu nào đủ để gọi là mất ngủ cả.. 】
Đừng nói phũ phàng như vậy chứ.
Rốt cuộc thì, mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về mất ngủ — còn hệ thống ấy à, vốn chẳng cần ngủ, làm sao có thể thấu hiểu được cái cảm giác tồi tệ đến muốn phát điên của con người khi trằn trọc suốt đêm dài.
【......】
Thôi thì, hệ thống đành từ bỏ ý định tranh cãi với Thiển Linh về chuyện mất ngủ — dù sao cũng chẳng đi đến đâu.
【 Nhưng mà này, hôm qua chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng máu me như vậy... cậu thực sự không cảm thấy sợ hãi chút nào sao? 】
Sợ chứ.
Thiển Linh chậm chạp ngồi dậy khỏi giường, uể oải gấp chăn.
Nhưng một khi đã ngủ, nỗi sợ hãi cũng tan biến.
Giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn thấy rợn người.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thiển Linh ăn sáng như thường lệ, chỉ là sau bữa ăn, cậu lại ủ rũ gục mặt xuống bàn, chẳng buồn nhấc lên.
Mãi đến khi công việc vệ sinh bắt đầu, Thiển Linh bị ai đó đẩy nhẹ đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920412/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.