Trong bóng tối mịt mùng, Lộ Tiêu nhanh nhẹn nói: "Bữa chính cuối cùng cũng tới rồi. Đi thôi, tới khu tập trung xem sao."
Thiển Linh đứng lặng, gần như không nhìn thấy gì giữa màn đêm dày đặc, trong khi Lộ Tiêu lại bước đi ung dung, nhẹ nhàng. Khoảng cách về khả năng nhìn đêm giữa hai người khiến cậu không khỏi chạnh lòng. Thiển Linh đá trúng thứ gì đó, loạng choạng ngã mạnh xuống. Một cơn đau nhói truyền lên từ cổ chân, buộc cậu phải dừng lại. Phía trước, Lộ Tiêu đi được một đoạn mới nhận ra Thiển Linh không theo kịp. Hắn khẽ "chậc" một tiếng đầy khó chịu, rồi không do dự quay lại tìm cậu. Thấy Thiển Linh đứng yên bất động, hắn bước tới, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?" Thiển Linh nhỏ giọng: "Hình như vừa đá trúng cái gì đó..." Với kiểu người nóng tính như Lộ Tiêu, chắc hẳn hắn chẳng quen chăm sóc ai. Hắn vốn mạnh mẽ, năng lực nổi trội, chẳng có lý do gì phải dính dáng hay đi cùng cậu cả. Thiển Linh nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh đi trước đi. Tôi nghỉ một lát rồi theo sau." "Bị thương à? Đưa tôi xem." Phản ứng của Lộ Tiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thiển Linh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng giữ lấy cổ chân mảnh khảnh của cậu. Thiển Linh đau đến nhíu mày, khẽ hít vào một hơi. Động tác đó khiến Lộ Tiêu lập tức nới lỏng lực tay, rồi cẩn thận nâng
Phịch!
Cảm giác vừa rồi... chắc là đá phải một cái ghế.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920531/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.