Trong bóng tối mịt mùng, Lộ Tiêu nhanh nhẹn nói: "Bữa chính cuối cùng cũng tới rồi. Đi thôi, tới khu tập trung xem sao."
Thiển Linh đứng lặng, gần như không nhìn thấy gì giữa màn đêm dày đặc, trong khi Lộ Tiêu lại bước đi ung dung, nhẹ nhàng. Khoảng cách về khả năng nhìn đêm giữa hai người khiến cậu không khỏi chạnh lòng.
Phịch!
Thiển Linh đá trúng thứ gì đó, loạng choạng ngã mạnh xuống. Một cơn đau nhói truyền lên từ cổ chân, buộc cậu phải dừng lại.
Cảm giác vừa rồi... chắc là đá phải một cái ghế.
Phía trước, Lộ Tiêu đi được một đoạn mới nhận ra Thiển Linh không theo kịp. Hắn khẽ "chậc" một tiếng đầy khó chịu, rồi không do dự quay lại tìm cậu.
Thấy Thiển Linh đứng yên bất động, hắn bước tới, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Thiển Linh nhỏ giọng: "Hình như vừa đá trúng cái gì đó..."
Với kiểu người nóng tính như Lộ Tiêu, chắc hẳn hắn chẳng quen chăm sóc ai. Hắn vốn mạnh mẽ, năng lực nổi trội, chẳng có lý do gì phải dính dáng hay đi cùng cậu cả.
Thiển Linh nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh đi trước đi. Tôi nghỉ một lát rồi theo sau."
"Bị thương à? Đưa tôi xem."
Phản ứng của Lộ Tiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thiển Linh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng giữ lấy cổ chân mảnh khảnh của cậu.
Thiển Linh đau đến nhíu mày, khẽ hít vào một hơi.
Động tác đó khiến Lộ Tiêu lập tức nới lỏng lực tay, rồi cẩn thận nâng chân cậu lên.
Thiển Linh vội vã đưa tay bám vào bảng điều khiển phía sau để giữ thăng bằng.
Lộ Tiêu cúi đầu chăm chú quan sát, tay cầm chiếc đèn pin vừa lấy từ kho đồ dùng người chơi. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên cổ chân trắng trẻo, mảnh mai kia khiến hắn hơi khựng lại, sững sờ trong thoáng chốc.
Thiển Linh hơi ngẩn ra, cất giọng: "Bị sao thế ?"
"Bị trật chân rồi."
Lộ Tiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần, đổi sang một lọ thuốc khác, xịt vào vết thương cho cậu: "Thuốc của hệ thống đấy, đổi bằng điểm tích lũy. Hiệu quả rất nhanh."
Một luồng mát lạnh lan khắp cổ chân, cơn đau lập tức dịu đi đáng kể.
Lộ Tiêu dùng lòng bàn tay xoa thuốc, da thịt tiếp xúc trực tiếp khiến vùng đó nóng ran lên vì ma sát.
Cảm giác trơn mịn như tơ lụa khiến tâm trí hắn thoáng xao động, nhưng động tác của Lộ Tiêu lại vụng về đến kỳ lạ, giống như một con robot bị kẹt băng cứ chậm chạp và ngắt quãng.
Đúng lúc đó, ánh mắt Thiển Linh khựng lại. Cậu nhìn thấy một bóng đen đang tiến về phía họ từ xa, tốc độ cực kỳ nhanh.
Cậu khẽ nhíu mày, cảnh giác gọi: "Lộ Tiêu, nhìn kìa..."
Nghe tiếng Thiển Linh, Lộ Tiêu lập tức quay đầu lại.
Chỉ trong tích tắc, bóng đen ấy đã áp sát, gần như muốn đâm thẳng vào anh.
Phản xạ của Lộ Tiêu cực nhanh — nguồn sáng trong tay lập tức rọi thẳng vào mặt đối phương.
Người kia vội đưa tay lên che mắt theo bản năng.
Không bỏ lỡ cơ hội Lộ Tiêu túm lấy chiếc ghế bên cạnh vung lên, đập thẳng vào đầu đối phương.
"Loảng xoảng!"
Người kia đổ gục xuống nền, phát ra một tiếng "thịch" nặng nề.
Thiển Linh hơi sững người trước loạt động tác dứt khoát của hắn. Đây thật sự là cùng một Lộ Tiêu vừa thoa thuốc chậm chậm rì rì, vụng về đến buồn cười khi nãy sao?
Lộ Tiêu vẫn cầm chiếc ghế trong tay, chân đá vào thân thể đang nằm bất động dưới đất.
Người kia vốn nằm sấp, bị tác động mạnh nên lật người lại. Tên đó nằm im, không còn chút động tĩnh nào.
Thiển Linh cau mày.
Khuôn mặt ấy rất quen....hình như là một trong số những người chơi đã vào Ải cùng cậu.
Bên cổ anh ta là một vết cắn còn khá mới, hiện lên rõ rệt. Bao quanh vết thương, những mạch máu phồng lên, nổi cộm và đỏ tấy một cách dị thường.
Thiển Linh khẽ hỏi: "Đây là gì vậy?"
Lộ Tiêu ngồi xổm xuống kiểm tra cơ thể người kia. Sau đó đứng dậy, đảo mắt tìm quanh và nhanh chóng nhặt được một món đồ trông khá thuận tay.
"Có lẽ mầm bệnh lây nhiễm đã bắt đầu lan rộng rồi."
Hắn quay đầu nói với Thiển Linh: "Cảnh tiếp theo hơi máu me đấy, tốt nhất cậu đừng nhìn. Đi giúp tôi kiểm tra xem quanh đây có nguồn điện dự phòng không."
Lộ Tiêu dừng một chút, rồi nhấn giọng: "Nhớ kỹ, đừng đi quá xa."
Thiển Linh gật đầu đồng ý.
Cậu vừa đi được một đoạn thì phía sau vang lên một âm thanh đặc quánh, nghe như tiếng muỗng khuấy vào thứ gì đó nửa đặc nửa lỏng.
Ngay sau đó, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không khí.
Chỉ trong tích tắc, cậu hiểu ra Lộ Tiêu đang làm gì — một luồng khí lạnh dâng lên từ sống lưng, lan khắp toàn thân. Dù cổ chân vẫn còn đau, nhưng bản năng của cậu chỉ hét lên một điều phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Cậu lục lọi trong góc phòng, nhanh chóng tìm thấy nguồn điện dự phòng. Vừa bật lên, căn phòng lập tức sáng trở lại.
Thiển Linh quay người, lại suýt đứng tim khi thấy Lộ Tiêu chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng.
Đôi tay hắn bê bết chất lỏng đỏ sẫm, loang lổ cả áo blouse trắng, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Thiển Linh định nghiêng người xem thử tình trạng của người chơi phía sau thì giọng Lộ Tiêu vang lên:
"Tốt nhất là cậu đừng nhìn. Vừa rồi hành vi của gã đó rất kỳ quặc, nên tôi đã... đập vỡ đầu hắn. Rồi thấy vài thứ kinh tởm bên trong."
Thiển Linh cứng người, tay khựng lại, giọng vốn mềm nhẹ cũng trở nên khàn đặc: "Anh đã nhìn thấy cái gì vậy ? "
Lộ Tiêu mở lòng bàn tay ra, trong tay là một vật thể đen sì, hình dạng không rõ ràng, phủ đầy máu. Kích thước nhỏ bằng lòng bàn tay, trông như một con nhện, có mấy chiếc chân dài mảnh và mềm oặt, trên đó mọc những sợi tơ mảnh như lông nhưng tua tủa nhọn hoắt.
"Con này tôi moi từ trong đầu tên người chơi đó. Nó chạy nhanh lắm," Lộ Tiêu nói.
"Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường. Những sợi lông trên chân nó đều là gai, một khi chui vào cơ thể, nó sẽ chọn chỗ thích hợp để trú rồi cấy đám gai ấy vào khắp người. Muốn lấy ra cũng không được .Cảm giác chẳng khác nào bị một con bạch tuộc sống ký sinh, quấn chặt lấy từ bên trong và vĩnh viễn không thể gỡ bỏ."
Nói rồi, Lộ Tiêu đưa thứ đó lại gần.
Thiển Linh lập tức lùi lại mấy bước, mặt tái mét, nói: "Đừng đưa cho tôi!"
Lộ Tiêu cười nhạt, hỏi lại: "Sợ đến vậy sao?"
Hắn vung tay, một ngọn lửa bùng lên giữa không trung ... chắc chắn là dùng thẻ bài kỹ năng trong trò chơi nhanh chóng thiêu rụi thứ sinh vật ghê tởm kia thành đống tro tàn.
"Nhưng cũng có tin vui đây, lúc tôi hạ tên đó thì hệ thống phát thông báo tích điểm."
Lộ Tiêu tiếp tục nói: "Mặc dù chúng ta chưa hiểu rõ nguyên lý, nhưng ít nhất cũng đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi. Mấy ngày nay làm tôi nhịn muốn nghẹn chết mất."
Thiển Linh nhớ lại tiếng còi báo động lúc trước và người chơi mặc áo thí nghiệm giống họ, chính là người chạy ra từ khu tập trung.
"Vậy những người khác..."
Lộ Tiêu cắt ngang, giọng lạnh lùng: "Việc đó không liên quan đến tôi. Chỉ có thể trông cậy vào sức mình mà thôi."
Hắn vốn dĩ là một con sói đơn độc, có thể dẫn theo nhóc con dễ thương này đã là một kỳ tích, nói gì đến việc lo cho sống chết của người khác.
Thiển Linh lập tức nhớ đến Lộ Tử Dục ở đội trinh sát, không biết bên đó thế nào.
Cậu mở máy liên lạc trên cổ tay, nhưng phát hiện toàn bộ tín hiệu trong khu vực đều bị che chắn, họ không thể phát ra bất kỳ tín hiệu nào ra bên ngoài.
"Bây giờ phải làm sao đây ?"
Thiển Linh chưa từng gặp phải tình huống này trước đây. Nguy hiểm đang cận kề, chỉ cần bất cẩn một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
"Cốt truyện chính cậu quên rồi sao?" Lộ Tiêu nói: "Khi sự lây nhiễm bắt đầu, trung tâm chỉ huy tối cao nhận được lệnh sẽ phong tỏa toàn bộ khu vực Viện nghiên cứu, để tránh sự lây nhiễm lan ra ngoài."
"Cho nên có thời gian lo lắng cho cái thằng khó ưa kia thì chi bằng... nghĩ xem bây giờ chúng ta nên làm gì."
Thiển Linh theo bản năng nhìn về phía Lộ Tiêu, ánh mắt đáng thương lại trong trẻo hoàn toàn không thể lờ đi.
Lộ Tiêu bị cậu nhìn đến cả người không tự nhiên, ngồi dậy vứt bỏ chiếc áo thí nghiệm bẩn thỉu, rửa sạch tay, thay một chiếc áo thí nghiệm mới.
"Cắt điện chắc là để ngăn đám dị tộc kia chạy ra ngoài. Chỉ cần khoang của chúng chưa bị mở ra, chúng ta vẫn còn thời gian để tìm cách rời khỏi đây."
Lộ Tiêu lại nhìn xuống chân Thiển Linh, "Có cần tôi cõng cậu không?"
Mặt Thiển Linh hơi đỏ lên, "Không cần đâu."
Thuốc của hệ thống trò chơi không giống với cơ chế chữa lành trong thế giới thực, hơn nữa vết thương của Thiển Linh vốn không quá nghiêm trọng, bây giờ đã không ảnh hưởng đến việc đi lại.
"Được thôi."
Tông giọng Lộ Tiêu lại ẩn chứa một chút tiếc nuối khó hiểu. Hắn đập vỡ tủ cứu hỏa bên hành lang, đưa cho Thiển Linh một chiếc rìu để phòng thân.
"Cứ coi như là chúng ta đang chơi một ván Resident Evils ** đi."
( ** Resident Evils: là một trò chơi video kinh dị sinh tồn do Capcom phát triển, sản xuất và phát hành cho PlayStation năm 1998. Với bối cảnh hậu tận thế nơi người dân bị biến thành xác sống và đi lại khắp thành phố.)
Thiển Linh hai tay nắm chặt cây rìu cán gỗ, đi theo sát phía sau Lộ Tiêu, căng thẳng như một chú thỏ hoang dựng tai nghe ngóng động tĩnh.
Lộ Tiêu thầm thu vào đáy mắt hành động của cậu, không lên tiếng nhắc nhở, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Hắn trơ mắt nhìn Thiển Linh từ lúc đầu cảnh giác, đến nhíu mày vì trọng lượng của chiếc rìu, nhưng vì sợ hãi mà không dám buông tay.
Những ngón tay Thiển Linh run nhè nhẹ khi nắm chiếc rìu.
Ngón tay cậu rất nhỏ, trắng tinh, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với chiếc rìu thô ráp. Những ngón tay như vậy lẽ ra nên xuất hiện trên cây đàn piano trong một cung điện tao nhã, tấu lên những bản nhạc lay động lòng người.
Đúng lúc Lộ Tiêu đang xao nhãng nhìn Thiển Linh, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ dải cây xanh bên cạnh.
Người đó mặc một chiếc áo thí nghiệm bẩn thỉu, trên cổ có một vết thủng tương tự, con ngươi của hai mắt bị lấp đầy bởi lòng trắng đục ngầu, dựa vào bản năng cơ thể mà lao về phía họ.
Giống hệt những xác sống trong phim ảnh.
Cơ thể Thiển Linh căng cứng.
Chỉ là lần này nó đã vượt qua giới hạn màn hình, thực sự xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.