Mục Tùng Miễn dường như không ngờ Thẩm Trì Uyên sẽ vào đúng lúc này, kinh ngạc nhìn đối phương đang đứng cứng đờ ở cửa, tay chân luống cuống không biết nên làm gì.
Thẩm Trì Uyên ngây người nhìn cơ bụng của Mục Tùng Miễn một hồi, mãi đến khi lấy lại tinh thần, cậu mới vội vàng cúi đầu, vành tai hơi đỏ lên. "Xin lỗi, tôi không biết anh đang thay đồ."
Phản ứng thẹn thùng của Thẩm Trì Uyên lại khiến Mục Tùng Miễn hơi bất ngờ. Không ngờ cậu lại dễ đỏ mặt đến thế.
Mục Tùng Miễn cầm lấy bộ đồ đã chuẩn bị sẵn trên giường rồi mặc vào, tỉ mỉ cài từng chiếc cúc áo.
Khi thân thể kia hoàn toàn được che kín, Thẩm Trì Uyên thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nét mặt vẫn có chút không được tự nhiên. "Tôi tưởng Mục bác sĩ đã nghỉ rồi."
Mục Tùng Miễn vừa cười vừa đáp, hoàn toàn không ngại chuyện vừa rồi bị nhìn thấy. "Đang chuẩn bị thay đồ ngủ thôi, không ngờ cậu lại vào đúng lúc."
Thẩm Trì Uyên hơi ngượng, ho khan một tiếng, ánh mắt cứ lảng sang chỗ khác, tuyệt không dám nhìn thẳng Mục Tùng Miễn.
Thay đồ xong, Mục Tùng Miễn ngồi xuống giường, ánh mắt một lần nữa dừng lại ở Thẩm Trì Uyên vẫn còn đứng yên ở cửa. "Không vào à?"
Thẩm Trì Uyên hoàn hồn, theo hướng giọng nói nhìn lại. Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Mục Tùng Miễn đã mặc chỉnh tề, lúc này mới yên tâm rõ rệt, dường như thở phào một cách công khai.
Mục Tùng Miễn nhìn biểu cảm đó mà bật cười. Cũng chỉ là nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-beta-lac-vao-show-hen-ho-ao/2723039/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.