Một đêm yên bình, không mộng mị.
Sáng hôm sau, tổ chương trình không gửi thông báo đánh thức. Có vẻ như ai nấy đều mệt mỏi sau buổi hẹn hôm qua, nên khách mời đều ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
Khi Thẩm Trì Uyên tỉnh khỏi cơn mộng, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ.
Cửa sổ trong phòng khép hờ để thông khí, cậu vốn không để tâm. Trời mưa suốt đêm, đến giờ vẫn còn nghe tiếng mưa tí tách rơi xuống, đọng lại trên bệ cửa sổ rồi nhỏ giọt lên sàn gỗ, tạo thành âm thanh nhẹ nhàng.
Thẩm Trì Uyên nửa híp mắt, đưa tay che trán, ý thức dần dần trở nên rõ ràng.
Sau đó cậu buông tay, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường. Việc đầu tiên là quay đầu nhìn sang chiếc giường bên cạnh, kiểm tra xem bạn cùng phòng đã tỉnh chưa.
Giường bên cạnh vẫn chỉnh tề, không có một nếp nhăn, trông như chưa từng có ai nằm.
Vừa ngáp vừa rời khỏi giường, Thẩm Trì Uyên đi về phía cửa. Rèm trong phòng vẫn kéo hờ, chỉ chừa một khe sáng nhỏ, đủ để có ánh sáng lọt vào mà không làm phiền người khác ngủ.
Kéo nhẹ rèm ra, Thẩm Trì Uyên nhìn màn mưa mịt mù bên ngoài, thầm nghĩ: Hôm nay chắc không ra ngoài được rồi.
Cầm theo đồ dùng cá nhân, cậu mở cửa chuẩn bị ra ngoài, lại vừa đúng lúc bắt gặp Mục Tùng Miễn cũng đang định mở cửa bước vào.
Trên người Mục Tùng Miễn mang theo hơi nước, đuôi tóc còn ướt, trông như vừa mới tắm xong.
Mục Tùng Miễn nhìn cậu, giọng nói nhàn nhạt: "Tỉnh rồi à."
Thẩm Trì Uyên lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-beta-lac-vao-show-hen-ho-ao/2723042/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.