"Rắc" một tiếng, tiếng cửa phòng bị khóa vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch, chui thẳng vào tai Thẩm Trì Uyên.
Cậu giật mình quay đầu lại, liền thấy Mục Tùng Miễn đang đứng trong ánh sáng mờ ảo, một nửa gương mặt bị bóng tối nuốt chửng, không rõ biểu cảm.
Căn phòng yên lặng đến đáng sợ, mùi tin tức tố bạc hà vốn đã ổn định bắt đầu xao động, mang theo cảm giác hưng phấn lan dần khắp không khí. Mùi hương tràn ra từng lớp một, từ dưới chân quấn lên, dần dần bao vây lấy Thẩm Trì Uyên.
Cậu có thể cảm nhận được mùi bạc hà ngày càng nồng, nhưng lại không thể phân biệt rõ tin tức tố đang làm gì với mình—chỉ biết chúng đang âm thầm vây lấy cậu, từng bước từng bước xâm nhập.
Ánh mắt nhìn về phía Mục Tùng Miễn đang ẩn trong bóng tối khiến toàn thân Thẩm Trì Uyên nổi da gà, bản năng mách bảo rằng nơi đó có điều gì đó rất nguy hiểm.
Cậu theo phản xạ lùi lại một bước, mãi đến khi lưng chạm vào đuôi giường mới dừng lại. Thẩm Trì Uyên cẩn trọng hỏi:
"Bác sĩ Mục... anh không sao chứ?"
Động tác lùi bước của Thẩm Trì Uyên bị Mục Tùng Miễn thu hết vào đáy mắt, ánh nhìn càng thêm sâu, giống như một con dã thú đã khóa chặt con mồi.
"Không sao." Mục Tùng Miễn đáp, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng khiến người ta không thể yên tâm nổi.
Thẩm Trì Uyên nhìn bóng dáng anh mơ hồ trong bóng tối, không đoán được biểu cảm ra sao, chỉ có thể dựa vào trực giác để phân tích. Cậu biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-beta-lac-vao-show-hen-ho-ao/2723044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.