Từ khi bước xuống máy bay, nhìn dòng người đông kín cả sân bay, Thẩm Trì Uyên lại có cảm giác đã lâu chưa từng xuất hiện.
Người đến kẻ đi, có người vội vã tất bật, có người háo hức chờ mong để bắt đầu một hành trình mới, cũng có người lặng lẽ rời đi, mang theo chút nuối tiếc và u sầu.
Thẩm Trì Uyên khẽ thở dài một hơi, cậu cũng là lúc nên trở lại rồi—về lại thế giới bình thường nhưng luôn bận rộn này.
Bắt xe về đến nhà, Thẩm Trì Uyên đơn giản rửa mặt qua một lượt rồi nằm xuống chiếc giường quen thuộc, khẽ nhắm mắt.
Chăn mềm, hương thơm quen thuộc, tất cả mọi thứ đều khiến hắn thấy an tâm. Chưa đầy bao lâu sau, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Gió len qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng lùa vào phòng, khe khẽ lướt qua mái tóc của Thẩm Trì Uyên.
Tóc bị gió thổi khẽ rung, như có như không, khiến Thẩm Trì Uyên đang mơ màng ngủ cũng cau mày khó chịu.
Gió như không biết chủ nhân của mái tóc đang không thoải mái, vẫn bướng bỉnh tiếp tục thổi.
Thẩm Trì Uyên đành bất lực mở mắt, nhìn trần nhà bằng ánh mắt mơ màng và ngái ngủ.
Một lúc lâu sau cậu mới dần định thần lại—mình không còn đang ghi hình cho chương trình nữa, mà đã thật sự trở về nhà rồi.
*Cộc cộc—*
Chiếc bụng đã đói suốt một ngày lại đúng lúc nổi loạn, kêu lên kháng nghị. Từ lúc xuống máy bay đến giờ, cũng đã sáu, bảy tiếng cậu chưa ăn gì, không trách được bụng lại réo.
Thẩm Trì Uyên vừa mới ngồi dậy thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-beta-lac-vao-show-hen-ho-ao/2723123/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.