Số điện thoại của "Trịnh Điền Tâm" mà Ông Tú Việt để lại ở phòng trưng bày nghệ thuật đã không còn liên lạc được. Trương Khai Dương cũng đã liên hệ với những nhân viên từng có quen biết với "Trịnh Điền Tâm" ở phòng trưng bày, và nhận được tin nhắn rằng "Trịnh Điền Tâm" đã không hề liên lạc với bất kỳ ai trong số họ.
Trong điều kiện không có hồ sơ, anh không thể sử dụng hệ thống camera giám sát để tìm kiếm Ông Tú Việt. Chỉ với sức lực của một người, muốn tìm một người phụ nữ giỏi ẩn mình và ngụy trang giữa biển người, chẳng khác nào chuyện viển vông hão huyền.
Ông Tú Việt lại biến mất, nhưng Ngụy Chỉ thì không.
Anh vẫn nhớ lịch làm việc của Quý Kì Côn. Sau một đêm không ngủ, vào lúc chín giờ sáng, anh đã gọi cho Ngụy Chỉ.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, dường như đầu dây bên kia đang suy nghĩ có nên nghe hay không. Một giây trước khi điện thoại tự động ngắt, anh nghe thấy tiếng bíp kết thúc, và giọng nói bình tĩnh của Ngụy Chỉ vang lên.
“Chào anh, cảnh sát Trương.”
“Tôi muốn gặp cô để nói chuyện.” Trương Khai Dương đi thẳng vào vấn đề. “Về chuyện của cô và Mai Mãn.”
Một khoảng lặng kéo dài hơn cả lúc chưa kết nối.
Ngụy Chỉ nửa nằm tựa lưng trên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát đất kiểu Pháp, nơi có một tia nắng vàng xuyên qua lớp mây dày. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên người cô. Ánh mặt trời ngây thơ, trẻ con, đang nhảy múa giữa mái tóc đen của cô, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889564/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.