Nếu đã chấp nhận vay tiền sống lay lất qua ngày đoạn tháng, sẽ không thể tiếp tục ngày tháng phóng khoáng như trước kia.
Thôi được rồi, trước kia cũng không tính là phóng khoáng, ít nhất cũng xem như sống dư dả đi.
Bất quá hiện tại ngay cả dư dả cũng không thể tính.
Lại cùng Tô Nhạc ra ngoài đi chơi, ăn cơm, ca hát, khoảng tiền này Trì Diễn Hạo vẫn còn bỏ ra được, nhưng Tô Nhạc lại vừa ý một đôi giày, Trì Diễn Hạo mua không nổi.
Lúc còn học trung học hắn cũng thường xuyên mua quà tặng bạn gái, nhưng bạn gái trước kia hắn quen hình như không xa xỉ như Tô Nhạc. Nếu là trước kia, hắn mua sách tặng bạn gái thích đọc sách, mua quà vặt cho bạn gái thích ăn quà vặt, cũng tặng vài người khác những thứ khác, quần áo cũng không phải chưa từng mua, nhưng Trì Diễn Hạo loáng thoáng nhớ quần áo mình từng mua tặng bạn gái rất rẻ. Có lẽ là do nữ sinh trung học chỉ cần trang phục thật đẹp là được, không quan tâm đến nhãn hiệu.
Nếu là Tô Nhạc, một lọ nước hoa sáu trăm, một cái áo năm trăm, Trì Diễn Hạo không biết những thứ ấy đắt như thế nào, bởi vì hắn cho rằng sau này mình mua quà tặng bà xã nhất định cũng phải là loại thương hiệu của giới thượng lưu đó. Hiện nay hàng hiệu hạng hai hạng ba trên thị trường đã khá phổ biến, hơn nữa mỗi cái áo hắn mặc trên người ít nhất phải hơn mấy trăm, nhưng từ nhỏ đến lớn quần áo và giày của hắn đều do mẹ chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-cong-tu-gap-thieu-gia/90156/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.