Chạng vạng, Mộc Vị Ương vẫn ngồi lỳ ở phòng khách khiến Trần Mặc Nhiễm không thể tin được, cô ta thản nhiên xem nhà của Liễu Hạ Niên như là nhà mình, cởi áo khoác lộ ra chiếc váy bó sát người, đi giày cao gót loay hoay ở nhà bếp, thỉnh thoảng lại đi ra hỏi Liễu Hạ Niên muốn ăn, muốn uống gì.
Liễu Hạ Niên tươi cười không ôn hòa cũng không lãnh đạm, cứ như nước ba mươi bảy độ, không phỏng tay, chỉ âm ấm mà thôi, cô lắc đầu đáp: "Không cần đâu."
Trần Mặc Nhiễm đi đến sau sô pha, Mộc Vị Ương mới vừa bị cự tuyệt thấy cô ta liền đứng thẳng người dậy, ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn cô.
Trần Mặc Nhiễm nói: "Tôi khát nước."
Liễu Hạ Niên đứng lên, cầm cái ly rót nước vào đó, đưa cho nàng, độ ấm nước vào khoảng năm mươi độ, rất thích hợp uống vào thời tiết thế này.
Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Cơm chiều xong chưa?"
Mộc Vị Ương nói: "Xong rồi. Đang chờ các đại gia dùng bữa đấy."
Ngồi xuống bàn ăn mới biết nguyên lai nấu ăn giỏi cũng có thể di truyền, chỉ khác biệt là Mộc Vị Ương nữ tính hơn một T anh tuấn như Liễu Hạ Niên mà thôi.
Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm dán chặt vào đồ ăn trên bàn, nước miếng ứa ra. Nhìn thật ngon mắt. Trong lòng nhịn không được thầm cảm tạ ông trời.
Mộc Vị Ương thật giống một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng con người chuyên nghiệp đó nhìn thấy nữ nhân thấy đồ ăn liền ứa nước miếng ra kia liền bắn cho cô ánh nhìn khinh thường.
Mở một chai rượu đỏ, rót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-cup-a-gap-cup-c/1727273/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.