Liễu Hạ Niên ở nhà chờ Trần Mặc Nhiễm về, từ khi nghỉ trưa đến tận khi chạng vạng, cô không ngừng chờ Trần Mặc Nhiễm, ngoài ra còn chờ cả Mộc Vị Ương và cô gái xa lạ kia nữa.
Liễu Hạ Niên gặp cô gái lạ kia cảm giác đầu tiên chính là cô ta cứ như một con búp bê không có linh hồn, ánh mắt không có hồn. Từ khi vào nhà cô chỉ ngồi thẳng người ở một chỗ, mặt đối mặt nhìn Trần Mặc Nhiễm bưng trà đưa nước, không hề mỉm cười, trước sau như một cơ thể vẫn bất động.
Liễu Hạ Niên nhìn cô một lát, cảm thấy thật kỳ lạ, Trần Mặc Nhiễm ngồi cạnh Liễu Hạ Niên, ôm cánh tay của chị ấy, ở bên tai chị ấy uể oải nói: "Cô ta không thèm nhìn em lấy một cái."
Liễu Hạ Niên nắm tay em ấy, nhẹ giọng an ủi: "Chị nghĩ chỉ vì tính cách của em ấy có vấn đề mà thôi."
Mộc Vị Ương nghe hai người thì thầm với nhau, bèn thúc nhẹ khửu tay đẩy cô gái bên cạnh một chút, nói: "Eva, cám ơn các cô ấy đi."
Eva nhìn Mộc Vị Ương, Mộc Vị Ương gằn từng tiếng nói: "Cám ơn."
Cô ấy mới mở miệng nói cám ơn. Ngữ điệu khá cứng ngắc, cứ như bị ép buộc.
Mộc Vị Ương nắm lấy tay cô ấy, lại một lần nữa vẫy nó, nói: "Cám ơn các người đã chiếu cố."
Trần Mặc Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn màn kịch trước mắt kia, cô nhìn Liễu Hạ Niên, lại nhìn Eva, nói: "Cô ta..."
"Người khác nói cô ấy có bệnh tâm thần." Mộc Vị Ương nhún vai, đáp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-cup-a-gap-cup-c/1727316/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.