Thùy Vân vô thức xoay chiếc bút chiếc bút chì trên tay. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Thật sự cô gái Ngọc Phượng này không phải là dạng con gái hành động bồng bột, hành động thiếu suy nghĩ. Mỗi hành động của cô ta đều được suy tính kỹ càng. Quả là con gái nhà nòi mà. Hoàn toàn ngược lại với Thư Kỳ.
“Haiz… Lão Phật bà dù là sói già nhưng dù sao vẫn là con người chính trực.”
Một con hồ ly tu thành tinh như Ngọc Phượng muốn đối phó chỉ còn cách buột cô không giữ được kiểm soát. Cô ta càng giận dữ thì càng mất cân bằng, hành động sẽ thiếu suy nghĩ hơn. Thủ đoạn này có chút dơ bẩn nhưng đi với “ma” phải mặc “áo giấy” thôi. Dù sao cô phải hoàn thành kế hoạch này nhanh để tập trung chuyên môn.
…
“Này, chị có mắt không hả? Không thấy bản thiết kế này hoàn toàn sai quy tắc mỹ thuật thông thường sao?” – Thư Kỳ cố gắng hét lớn, tỏ ra cực kỳ tức giận.
“Tốt lắm” - Thùy Vân cười thầm trong bụng.
“Làm lại cho tôi. Cái này mà đem tới đối tác chỉ tổ làm người ta xấu hổ thôi.” – đoạn Thư Kỳ ném thẳng tập hồ sơ của tiền bối vào sọt rác. Thực sự cái hồ sơ này không đạt chuẩn.
Bà Lam từ ngoài cửa văn phòng thiết kế đã nghe tiếng hét của Thư Kỳ. Nhìn cô gái ăn mặc tân thời dữ tợn kia lớn tiếng với đồng nghiệp, bà nghiêng đầu hỏi cô con dâu tương lai đang đi tháp tùng bà.
“Ai thế?”
Ngọc Phượng mắt dao động, run run nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-dai-ca-giang-ho-la-dan-thich-bi-nguoc/1223008/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.