Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"...!!!"
Tình huống gì đây??
Khi thấy hai người đứng ở cửa, cả người Diệp Oản Oản giống như bị ngũ lôi oanh tạc.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thiên Vũ biến đổi liên tục, khuôn mặt nhỏ của Lạc Thần thì trắng bệch y như vừa bị trải qua một trận đại nạn.
Ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Không khí trở nên tĩnh mịch tới quỷ dị.
"Hai người... nghe tôi giải thích... đây... đây chỉ là hiểu lầm..."
Hàn Thiên Vũ nhìn chằm chằm chân cô.
Diệp Oản Oản cúi đầu, vội thu cái chân đang đè trên người Tư Dạ Hàn xuống.
"Tóm lại mọi việc tuyệt đối không giống hai người đang nghĩ đâu."
Hàn Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm vào tay cô.
Diệp Oản Oản như nắm phải một củ khoai lang nóng, vội vàng thả cổ áo của Tư Dạ Hàn ra.
"Cái kia cái đó, Lạc Thần, tiền bối Thiên Vũ có thể làm chứng!" Diệp Oản Oản ra hiệu cho Hàn Thiên Vũ giúp mình trấn an Lạc Thần một chút, nhìn xem đứa trẻ đáng thương kia đã bị hù dọa tới dạng gì rồi.
Nhìn quần áo xốc xếch của người đàn ông bị Diệp Oản Oản đè dưới thân, Hàn Thiên Vũ sờ mũi: "Cái này... tôi cũng rất kinh ngạc..."
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản trợn mắt với người nào đó còn đang nằm trên sofa, theo góc độ của Tư Dạ Hàn chắc chắn anh đã sớm thấy người, nhưng lại không chịu nhắc nhở cô.
Cô vất vả lắm mới khiến Lạc Thần tín nhiệm mình một chút, hiện tại hay rồi, sau vài phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-2/536801/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.