Edit: Bạch Linh
Diệp Oản Oản quả thật bị cách suy nghĩ của tên biếи ŧɦái nào đó làm sợ đến ngây người.
Cô đã nói tới mức như thế, anh ta còn rất chờ mong?
Cho nên, cô còn có thể nói gì???
Diệp Oản Oản đã không trông cậy vào việc thông não cho Tư Dạ Hàn, vô cùng bi ai, thương tiếc cho chiếc bánh kem bị cô bóp nát kia.
Tại sao cô lại trút giận lên đồ ăn chứ! Đau lòng!
Đến nỗi đầu sỏ gây tội nào đó, vẫn luôn la hét muốn xuống xe.
Hứa Dịch khó xử, hướng tới ghế sau xin chỉ thị, “Ông chủ? Việc này…”
Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm mở miệng, “Gọi điện thoại cho anh hai, nói là Hạ Hạ đêm nay không về.”
Hứa Dịch: “Vâng!”
Tư Hạ vừa nghe vậy, lông tóc liền dựng hết lên, dùng sức gõ cửa sổ xe, “Tư Dạ Hàn! Chú định làm gì cháu! Cho cháu xuống xe! Cháu phải đi về!”
Đồng tử lạnh lùng của Tư Dạ Hàn lộ ra một tia cảnh cáo, “Hôm nay giáo viên gọi điện thoại tới, nói là đã phát đơn điền nguyện vọng.”
“Thế thì như thế nào, chuyện của cháu không cần chú quản!” Tư Hạ hừ lạnh một tiếng.
Tư Dạ Hàn không để ý đến lời nói của Tư Hạ, tiếp tục hỏi, “Chuẩn bị thi vào trường nào?”
“Đã nói không cần chú quản! Cháu không định thi vào đại học được chưa?” Tư Hạ không kiên nhẫn nói.
Tư Dạ Hàn gật đầu, “Có thể.”
Tư Hạ nghe vậy có chút kinh ngạc mà nhìn qua, “Thật sự?”
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái trong lồng ngực đang đau khổ vì bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-2/990731/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.