Edit:Vân Linh Nhược Vũ
Cung Húc vụиɠ ŧяộʍ nhích tới gần chàng trai trên sofa.
Chỉ cần...
Chỉ cần cậu ta thử xem... là được...
Nhưng, tại lúc cậu ta ghé sát, Diệp Oản Oản đột nhiên mở mắt.
Cung Húc vội đứng thắng người lên: "Anh... Anh Diệp!"
Diệp Oản Oản buông văn kiện trong tay xuống, đảo mắt qua sofa: "Tới rồi, ngồi xuống hẳn nói."
Cung Húc đứng bất động, nghiêm túc đề nghị: "Anh Diệp, em có một thỉnh cầu, mong anh đồng ý!"
Diệp Oản Oản nhướn mày: "Thỉnh cầu gì?"
Cung Húc nói rất khí phách: "Cho phép em hôn anh một cái!"
Đông Tử: "...!!!"
Trời má! Mình vừa nghe thấy cái gì đấy?
Mình bị lãng tai rồi hả?
Đôi mắt Diệp Oản Oản khẽ nhíu một cái, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, như cười như không nhìn Cung Húc, chậm rãi nói: "Cậu muốn chết?"
Cung Húc lập tức cảm thấy như bị mũi tên của thần Cupid bắn vào tim, che ngực lại kêu rên: "Ngao! Anh Diệp, anh đừng như vậy! Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn em! Đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với em!"
Quá phạm quy!
"Anh Diệp, anh quả thật rất giống tiểu mứt hoa quả. Em đối với anh... bất giác đã xem anh thành tiểu mứt hoa quả, cảm giác em cong mất rồi..."
Đông Tử: "..."
Cong... Cong?
Hình như mình vừa biết chuyện không nên biết rồi!
Nghệ sĩ nhà cậu ta còn có thể mất tiết tháo hơn nữa không?
Cung Húc vẫn đang lầu bầu: "Vẫn may, hôm qua hôn thử Đường Tinh Hỏa xíu thôi em đã thấy ghê tởm không chịu được, điều đó chứng minh em vẫn thẳng tắp! Nhưng, anh Diệp, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/2245390/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.