Ấn ☆☆☆☆☆☆
Ôn Niệm Niệm từng vô số lần hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó.
Mạo hiểm hai thế giới, phảng phất đều vì một ngày kia gặp lại, hoặc là nói gặp lại.
Ở dưới mưa to, Giang Dữ hôn môi cô.
Trúc trắc mà non nớt, đôi mắt gắt gao nhắm lại, thẳng đến khi lông mi bị hơi ước ập lên.
Sau đó, Giang Dữ gắt gao nắm chặt tay cô, một khắc cũng chưa từng buông ra, sợ hãi khi vừa buông ra, giấc mơ này lại tỉnh.
“Có thể, được hôn nữa không?” Anh rũ mắt hỏi cô.
Gương mặt Ôn Niệm Niệm hơi hơi ửng hồng, gật gật đầu.
Giang Dữ duỗi tay nâng cằm cô lên, lần thứ hai ngậm lấy môi, lúc này, so với cơn mưa ngoài dù càng thêm mãnh liệt.
Âm thanh ào ào bên tai Ôn Niệm Niệm đều không nghe thấy.
Anh giống như là muốn ăn cô.
“Câu nói chưa kịp nói ra kia, ở trong mơ, hối hận hai thế giới.” Anh nhiệt tình mà hôn.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Muốn nói cái này.” Giang Dữ càng thêm dùng sức: “Có thể hôn cậu hay không, cao trung muốn, đại học cũng muốn, suy nghĩ nhiều năm, trong mơ… ngoài mơ, càng muốn.”
Ôn Niệm Niệm: “……”
Cô cho rằng…… Sẽ là cái khác, càng nói càng lãng mạn.
*
Đối với chuyện Giang Dữ bỗng nhiên có bạn gái, bạn bè chung quanh còn chưa kịp phục hồi tình thần, hai tháng sau, anh đã cầu hôn Ôn Niệm Niệm, càng tàn phá mắt kính của mọi người.
Giang Dữ là ai…
Người đàn ông luôn theo khuôn phép sách giáo khoa, lóe cái yêu đương thì thôi đi, cậu thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-hoc-ba-xuyen-thanh-tieu-thu-iq-thap/83936/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.