Từ chối lời đề nghị tăng ca cùng của đồng nghiệp, Sở Thượng Thanh tiếp tục kiểm tra lại quy trình làm việc, cô không định để lại công việc chưa hoàn thành vì ngủ gật trong giờ làm đến ngày mai.
“Tôi biết ngay là em vẫn chưa về.”
Người đàn ông bước ra từ thang máy, văn phòng trống trải đèn đuốc sáng trưng, chỉ có người phụ nữ ngồi quay lưng về phía cửa sổ với vẻ mặt tập trung.
“Sắp xong rồi, nếu sếp của tôi không tự ý động vào máy tính của tôi, có lẽ bây giờ tôi đã trên đường về nhà rồi.”
Vị thư ký lịch sự với tất cả mọi người lại không hề khách sáo với ông chủ của mình.
Đặc biệt là trong thời gian về mặt lý thuyết không phải giờ làm việc.
Nhìn trời nhìn đất, người đàn ông mặc áo sơ mi đứng khép hai chân, nếu không phải dáng người quá cao lớn, thì trông giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai.
“Ăn chút gì đó trước đi.”
Sở Thượng Thanh lắc đầu từ chối: “Nếu anh có thời gian thì xem hết tài liệu đi, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà tắm rửa ngủ.”
Mở túi giấy ra để lộ mấy chiếc bánh mì còn đang bốc khói nóng hổi, Phó Nam Thương phe phẩy hương thơm về phía cô, nói: “Bánh mì đùi gà mới chiên xong.”
Bàn tay đang gõ máy tính dừng lại.
Sở Thượng Thanh nhìn anh, đưa tay vào túi.
Phó Nam Thương mỉm cười.
Anh rất ít khi cười, người đàn ông hai mươi tám tuổi khi cười khóe mắt sẽ có một chút nếp nhăn, không rõ ràng lắm, nhưng lại khiến cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-kich-ban-ap-den-tam-thuy-tieu-thao/2785701/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.