Hương thơm của cháo khoai mỡ vẫn còn thoang thoảng, ngay cả hơi thở của Sở Thượng Thanh cũng trở nên êm dịu.
Ngoài cửa sổ, mưa dần tạnh.
Gió lớn thổi qua, để lộ ra chút tàn dư cuối cùng của bầu trời tím chưa hoàn toàn tối sầm.
Mặt trời lặn, trăng lên, lúc âm dương giao hòa, người Nhật gọi đây là thời khắc ma quỷ xuất hiện, khó lường trước được, nhưng người Trung Quốc chỉ miêu tả cảnh mây hồng lẻ loi, nước biếc trời thu.
Cùng một thời điểm, có người thưởng ngoạn phong cảnh, có người lại sợ ma.
Sở Thượng Thanh đang ngắm cảnh.
Trong lòng Phó Nam Thương thì đã là một đàn chó đen sủa loạn.
Có phải cô đã biết rồi không? Có phải đã biết rồi không? Có phải đã biết rồi không?…
Có phải cô cảm thấy ở bên cạnh anh bây giờ áp lực rất lớn không? Có phải cô cảm thấy…
Hàng ngàn con chó cào cấu cửa trong lòng anh, Phó Nam Thương cố gắng giữ cho nét mặt mình không sụp đổ:
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện nghỉ việc?”
“Cũng không thể coi là đột nhiên nghĩ đến.” Sở Thượng Thanh chậm rãi nói, “Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều phải suy nghĩ về tương lai của mình, mười mấy tuổi, tôi cảm thấy đi theo sau anh là có thể học hỏi được rất nhiều thứ, hơn nữa, đối với tôi mà nói, anh thật sự là một ông chủ rất tốt, bây giờ tôi phải nghĩ xem tiếp theo tôi muốn có được gì, điều chỉnh lại mục tiêu của cuộc đời.”
Những thứ đó không có được, thì phải rời xa.
“Em muốn… có được gì?” Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-kich-ban-ap-den-tam-thuy-tieu-thao/2785709/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.