🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đại thần ra tay quả nhiên khác biệt, bao nhiêu ngày rồi mà cặp này vẫn hot quá trời, cái video kiểu vẽ tay hôm qua mọi người xem chưa?”

“Đã xem trong tàu điện ngầm rồi.”

“Nữ tổng tài bá đạo và thư ký nam của cô ấy, quá dễ thương ha ha ha ha!”

“Mấy ngày nay có cảm giác người bên trong mặt mày luôn hớn hở, hai người họ có phải có gì rồi không?”

“Tuy rằng tôi ship CP, nhưng chuyện thực tế thì thôi đi, người bên trong nhìn là biết sẽ không yêu đương.”

“Nói thật tôi không thể tưởng tưởng được Sở của chúng ta yêu đương sẽ như thế nào.”

Tặc tặc tặc.

Không ngờ chứ, người ta bây giờ đã hẹn hò rồi! CP mà chúng ta chèo đã thành sự thật! Chỉ có tôi biết!

Hết giờ mò cá, Vu Lộ Lộ sung sướng cất điện thoại di động.

“Bản kế hoạch này không đúng, trợ lý Vu, em gửi trả lại cho bộ phận tài vụ làm lại, còn nữa, bản kiểm điểm mà bộ phận tài vụ đã viết sau khi xảy ra vấn đề trước đó, sáng nay tải lên quy trình làm việc, thiết lập quyền hạn để cả công ty đều có thể xem.”

“Vâng, thư ký Sở.”

Người phụ nữ trẻ tuổi nhanh nhẹn và thẳng thắn, quần cạp cao và áo sơ mi đều là kiểu ăn mặc Office Lady rất bình thường, nếu đến Kiến Quốc Môn hoặc Lục Gia Chủy còn khiến người ta cảm thấy quá giản dị, nhưng đôi giày da đế bằng cũng không cản trở cô thể hiện tỷ lệ cơ thể ưu việt vốn có, mái tóc xoăn được buộc lên luôn bồng bềnh và thanh lịch, cộng thêm đôi mắt dù không tinh xảo nhưng lại mang nét đẹp đằm thắm bẩm sinh, sau khi tiếp xúc lâu sẽ khiến người ta cảm thấy lý do cô ăn mặc giản dị là vì nội tâm đã đủ phong phú và rực rỡ.

Cô gái như vậy khi yêu đương sẽ như thế nào?

Đương nhiên là nếu giống như cái ngày kéo cà vạt của ông chủ ngốc nghếch, hoặc cái ngày giơ ghế ống thép lên, cô ấy chỉ muốn thỉnh cầu phát sóng trực tiếp ba nghìn sáu trăm năm mươi tập, cô ấy có thể theo dõi mười năm!

Vu Lộ Lộ kéo những suy nghĩ chạy xa của mình trở lại, đem tất cả công việc mà thư ký Sở giao cho tải lên quy trình làm việc.

Ngẩng đầu lên lần nữa đã là một tiếng sau, gõ gõ cơ bắp sau cổ, Vu Lộ Lộ khẽ vươn vai, đi về phía nhà vệ sinh.

Vừa bước vào, cô ấy liền thấy thư ký Sở đang đứng trước gương lớn tháo tóc dài ra rồi chải lại kiểu tóc.

Thư ký Sở tóc xoăn xõa vai thật sự rất đẹp.

Vu Lộ Lộ thầm khen ngợi trong lòng, cẩn thận tiến đến:

“Thư ký Sở, em nhớ trước đây chị đã kiểm tra những sự điều động nhân sự do phó bộ trưởng bộ phận nhân sự Lý Tiên Thạch xử lý, mấy ngày trước em ăn cơm ở nhà ăn, nghe thấy có người nói nhìn thấy phó bộ trưởng Lý và cổ đông Lưu trước đây nói chuyện dưới hành lang bên ngoài công ty vào ngày tuyết rơi dày đặc làm việc tại nhà.”

Nhìn những sợi tóc mái vương trên trán trong gương, Sở Thượng Thanh nhìn Vu Lộ Lộ qua gương:

“Tôi biết rồi, cảm ơn trợ lý Vu.”

Vu Lộ Lộ không nhịn được sờ ngực nhỏ của mình.

Gần đây ánh mắt của thư ký Sở thỉnh thoảng có áp lực quá!

Chó ngốc anh đúng là có phúc mà?!

Về nhà cô ấy có thể xem video nữ tổng tài bá đạo và thư ký nam kia cả đêm!

Đầu óc Vu Lộ Lộ choáng váng trở về chỗ làm mới nhớ ra mình vốn dĩ muốn đi vệ sinh, lại quay người trở lại nhà vệ sinh.

Sở Thượng Thanh lướt qua cô ấy, màn hình điện thoại di động đang sáng.

Trên điện thoại có một dòng chữ: “Kiểm tra xem Lý Tiên Thạch và cựu cổ đông Phó thị Lưu Tín có giao dịch tiền bạc hoặc đầu tư chung hay không.”

Ngồi trong văn phòng, Phó Nam Thương nhìn chằm chằm màn hình máy tính, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta lầm tưởng chỉ số thị trường chứng khoán giảm mạnh phá vỡ ngưỡng ba nghìn điểm.

“Không có bất ngờ, không có màn trình diễn sâu sắc, chỉ có thể coi là một tay nghề, chỉ khi đạt được cả hai điều này, màn trình diễn mới có thể gọi là sáng tạo.”

Chữ trắng trên nền đen hiện ra trong mắt anh, anh nhanh chóng ghi nhớ trong đầu.

“Biểu diễn cần phải có bất ngờ và sâu sắc… Cũng gần giống với môn tiếp thị mà Trần Chương Hàm hiện tại đang nghiên cứu.”

Đúng vậy, ban ngày ban mặt ở công ty, mọi người đều đang bận rộn, chỉ có Phó đại chủ tịch trốn trong văn phòng học lý thuyết biểu diễn.

Màn thể hiện xuất thần hôm đó của Sở Thượng Thanh có thể nói đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh.

— Hóa ra bạn gái anh thích cái này!

Sở Thượng Thanh thích, Phó Nam Thương đương nhiên phải nghiên cứu sâu, anh vừa nghiên cứu sâu đã trực tiếp đi từ lý thuyết, cố gắng thiết lập một hệ thống có thể áp dụng bất cứ lúc nào giống như lập trình.

Vì vậy, anh còn đặc biệt thỉnh giáo hai người nào đó.

Đương nhiên, anh sẽ không nói Sở Thượng Thanh đã trêu đùa anh như thế nào, điều này cũng dẫn đến hai người nào đó đều nảy sinh hiểu lầm lớn.

Trần Chương Hàm hiểu lầm anh muốn dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất, lập tức nói có thể giới thiệu anh với Hollywood, nhân tiện cũng có thể nâng cao ảnh hưởng ở nước ngoài của Giải Trí Lạc Hải, thu hút nhà đầu tư nước ngoài.

Lời khuyên của Tống Thấm Nhã thì thực tế hơn một chút, bảo anh mua chút Sildenafil (Viagra),Hối Nhân Thận Bảo,… sau đó giới thiệu cho anh mấy cửa hàng “kín miệng, hàng tốt, giải thích chi tiết”.

Phó Nam Thương còn tưởng rằng ngành biểu diễn hiện tại đã phát triển đến mức có thể sản xuất số lượng lớn, anh hào hứng nhấn vào đường link Tống Thấm Nhã gửi cho, rồi sợ hãi chạy ra.

Bây giờ anh mới bắt đầu tự lực cánh sinh, dùng lý thuyết chuyên nghiệp để trang bị cho đầu óc mình.

Tháo kính ra xoa xoa sống mũi, Phó Nam Thương ép mình đừng nghĩ đến cái đuôi thỏ con vừa nhìn thấy, thứ này trước đây cũng không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng bây giờ có đối tượng cụ thể để thay vào, khiến người ta bắt đầu nghi ngờ trong đầu mình chỉ toàn là rác rưởi.

Ngay khi cửa bị gõ, Phó Nam Thương chuyển trang máy tính.

“Thưa sếp, thị trường chứng khoán tăng mạnh, đã vượt quá ba nghìn năm trăm điểm, vì chính sách nới lỏng định lượng và thế chấp có lợi vào cuối năm, toàn bộ lĩnh vực bất động sản đang tăng mạnh, Kiến Trúc Trác Nam tăng trần, mấy cổ đông bao gồm cả thành viên hội đồng quản trị Phùng muốn giảm cổ phần trong tay, tổng cổ phần của họ cộng lại là 3%.”

Phó Nam Thương nhìn lướt qua dữ liệu được in ra, cười nói: “Chắc chắn sắc mặt của Lưu Tín bây giờ rất đẹp.”

Kể từ khi Lưu Tín bán hết số cổ phần trong tay cho Phó Nam Thương, giá trị thị trường của Kiến Trúc Trác Nam đã tăng 17%.

Vì không muốn thế chấp cũng không muốn bán tháo, Phó Nam Thương không quan tâm những cổ phần này tăng giảm ra sao, nhưng người đã bán cổ phần thì chưa chắc đã nghĩ như vậy, nếu như ông ta coi mỗi đồng tiền tăng lên đều là “số tiền mà ông ta nên kiếm được”, bây giờ chắc hẳn đã khó chịu đến mức đêm không ngủ được.

Người khác không vui vẻ, Phó Nam Thương đương nhiên vui vẻ, ngón tay gõ nhẹ vào tài liệu, anh cười:

“Lão Phùng luôn tự xưng mình là bề tôi phò tá cô nhi của Phó Thành, Gia Cát Khổng Minh tái thế. Những năm gần đây, cổ phần trong tay ông ta càng ủy thác càng ít đi. Tôi thật sự chưa từng nghe nói Gia Cát Lượng lại rút vốn từ Thục Quốc đi làm P2P* bao giờ*.”

*Gia Cát Khổng Minh: Thừa tướng nổi tiếng của Thục Hán thời Tam Quốc, biểu tượng của sự trung thành và tài trí.
*P2P: Viết tắt của “peer-to-peer lending”, hình thức cho vay ngang hàng trực tuyến.

Sở Thượng Thanh cười một cái, lại khôi phục vẻ mặt bình thường:

“Ở phố Thanh Từ làm giả mộ cổ, đồng thời mấy cổ đông liên hợp giảm cổ phần, đây là muốn làm ra vẻ Phó thị lung lay sắp đổ, tạo ra hoang mang cho thị trường, hạ thấp giá cổ phiếu để thừa cơ thu vào.”

“Có thể nghĩ ra nhiều chiêu trò tổn hại như vậy chỉ có chú hai của anh.” Phó Nam Thương lắc đầu: “Thị trường này trước Tết còn sẽ đi lên một chút… chú hai của anh có nhân cơ hội giảm cổ phần không?”

“Ông ta là cổ đông quan trọng nắm giữ hơn 5% cổ phần, nếu muốn giảm cổ phần thì phải tiết lộ công khai.” Sở Thượng Thanh cúi đầu, trên mặt có một chút ý cười nhạt, “Hiện tại hình tượng công chúng cá nhân của ông ta đã lung lay sắp đổ, nếu có thể bán tháo cổ phần rời khỏi Phó thị, đối với sự phát triển lâu dài của Phó thị mà nói là chuyện tốt.”

Phó Nam Thương gật đầu.

Nhìn thời gian một cái, anh nói: “Tan làm rồi, tối nay em muốn đi đâu ăn cơm?”

“Về nhà thôi, ngày mai còn phải cùng chủ tịch đi Thâm Quyến họp, phải nghỉ ngơi sớm.” Trên mặt Sở Thượng Thanh hơi có chút mệt mỏi.

Lại bắt đầu rồi.

Lần này, Phó Nam Thương nhanh chóng nắm bắt được một điểm.

“Bạn gái anh vất vả quá…” Anh cưỡng ép nói ra một câu thoại cứng đơ, lưỡi lại bắt đầu cứng đờ.

“Ừ? Đúng vậy.” Thở phào nhẹ nhõm, Sở Thượng Thanh nhấc chân ngồi lên bàn làm việc của Phó Nam Thương, lười biếng cúi người xuống, hai tay đã vượt qua cả bàn đặt lên vai bạn trai mình, ngay lúc này, cô muốn dẫn anh vào trò chơi của mình, “Làm thư ký cho vị chủ tịch kia khó quá đi.”

Hơi thở ấm áp mềm mại ngay bên tai.

Phó Nam Thương giơ tay lên, cuối cùng đẩy kính mắt của mình.

Anh anh anh phải làm sao để tạo bất ngờ và sâu sắc đây?

Vai diễn của anh là gì?

“Vậy, nhân lúc bạn trai em chưa về, chúng ta cùng đi ăn cơm, anh lại đưa em về nhà nhé?”

Anh đang nói gì vậy?!

Phó Nam Thương kinh ngạc trước sự ứng biến của mình.

Tại sao anh lại tự tìm cho mình một vai diễn giống như người thứ ba vậy?!

Lúc này, có người khẽ cười bên tai anh, giọng nói rất thấp, giống như một cơn gió nhẹ: “Chơi lớn vậy sao?”

Vu Lộ Lộ từ nhà vệ sinh đi ra, văn phòng đã trống không, gần đây Tô Nhuế đang theo vụ của bộ phận quan hệ công chúng, hôm nay đi Giải Trí Lạc Hải vẫn chưa về, cô ấy phải tự về nhà.

Kiểm tra đồng nghiệp đã tắt hết máy tính, cô ấy mặc áo khoác lông vũ và đeo ba lô.

Áo khoác lông vũ là mẹ cô ấy mua cho, vừa dày vừa dài, mặc vào người khiến cô ấy giống như một con sâu róm, cũng may văn phòng ở tầng cao nhất không so đo chuyện ăn mặc, nếu không nhất định sẽ bị người ta cười cho.

“Sâu róm” nhìn quanh một lượt cuối cùng, tiện tay mở cửa văn phòng chủ tịch xem đã đóng kỹ chưa.

Tay vừa động.

Cửa mở.

Tiếp theo, Vu Lộ Lộ liền thấy thư ký Sở của họ ngồi nghiêng trên bàn làm việc, vượt qua bàn làm việc nghịch tai ông chủ ngốc nghếch.

Cô ấy không nhìn thấy biểu cảm của thư ký Sở, nhưng con chó ngốc kia đã thành chó ngốc tê cay rồi!

Sâu róm đóng cửa lại.

Sâu róm biến mất khỏi tầng cao nhất.

Sâu róm nín thở một hơi đi ra khỏi cổng công ty.

“Thư ký Sở trêu chó!!! Không đúng, là Nữ vương Sở! Tổng tài Sở! Đúng là cái vị này!” Sâu róm nhảy nhót tại chỗ.

Vì quá kích động, tối hôm đó vào lúc mười một giờ, Vu Lộ Lộ dẫm lên đầu Kim Điều để giữ ấm, tay thì mở tin nhắn riêng tư của một vị đại lão trong giới của cô ấy:

“Đại thần, xin làm phiền một chút, tôi có một ý tưởng về CP Mở Cửa, đó là con gái cưng của tôi nằm nghiêng trên ngai vàng, tay đặt lên đầu con chó ngốc, rồi mặt con chó ngốc đỏ ửng lên… ”

Đại thần vẽ tranh nhờ một bức họa thành công nâng cao độ hot cho giới của họ nhanh chóng trả lời cô ấy:

“Lộ Lộ Ngư? Trợ lý Vu?”

Vu Lộ Lộ: ???!!!

Đại thần có ID Weibo “Trường Đao và Mẫu Đơn và Thỏ Con” trả lời cô ấy: “Tôi họ Cố, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở Lạc Hải.”

Hay lắm! Hóa ra là cô!

Gặp đồng giới gần ngay trước mắt!

Phong cảnh ngày ấy ai còn nhớ, ngàn dặm cùng nhau làm nên chuyện lớn!

“Cô, cô Cố, tôi không ngờ, thật sự xin lỗi.”

“Không sao.” Đối phương gửi một hình ảnh mặt cười, “Tôi sẽ không nói với chủ tịch việc cô gọi cậu ấy là chó ngốc đâu.”

Vu Lộ Lộ: …

Vì không cẩn thận nhận vai người thứ ba dẫn đến việc mình bị đơ máy, Phó Nam Thương vô cùng tiếc nuối.

Tối hôm đó anh bắt đầu thu thập các loại tài liệu trên mạng để làm phong phú thêm kho nhân vật của mình.

Sau khi thu thập một lượng lớn dữ liệu, anh còn xem các đoạn kinh điển của [Sự quyến rũ của XX] với tâm trạng xem phim tài liệu Kepler*.

*Kepler: Là tên một nhà thiên văn học, và cũng là tên một loại kính viễn vọng không gian.

Sau khi xem xong, anh ngẩn người vài giây, cố gắng định dạng lại bộ não của mình về vài phút trước, sau đó anh gọi điện thoại cho Trần Chương Hàm.

Loại chuyện vô liêm sỉ này tốt nhất là giao cho người làm tiếp thị làm thì hơn.

Nửa đêm canh ba nghe Phó Nam Thương hỏi mình làm thế nào để trở thành người thứ ba tốt, phản ứng *****ên của Trần Chương Hàm là thật ra Sở Thượng Thanh đã có bạn trai.

Phó Nam Thương không phải người có hứng thú giải thích đầu đuôi câu chuyện, chỉ cảnh cáo anh ta: “Đây không phải vấn đề đạo đức.”

“Cậu đã làm tiểu tam cho người ta rồi, nói không chừng chính là trên phương diện pháp luật… Đạo đức không dám đụng vào cậu đâu.” Trần Chương Hàm ngáp một cái, bắt đầu đối chiếu “làm thế nào để nam giới làm tốt người thứ ba” trên mạng cùng những luồng suy nghĩ của cư dân mạng, nửa tiếng sau anh ta lại tổng kết ra mấy quy tắc:

“1. Tính cách bao dung và chu đáo, không để đối phương cảm thấy tội lỗi.

2. Liên tục cung cấp kích thích giác quan, có thể nhờ môi trường và thân phận.

3. Có thể giận dỗi, không thể hung hăng.

4. Chủ nghĩa sô vanh nam giới là tài liệu phản diện.

5. Liên tục duy trì hình tượng bên ngoài tốt.

6. Tạo sự tương phản rõ nét với phong cách hành sự của chính thất.”

Sáng sớm hôm sau, Phó Nam Thương mang theo “Sáu quy tắc nam tiểu tam” vừa ra lò lên máy bay đi Thâm Quyến.

Mà buổi trưa Trần Chương Hàm tỉnh lại, việc *****ên làm chính là gọi điện thoại cho Tống Thấm Nhã.

“Lão Tống, có phải trước đây Sở Thượng Thanh đã có đàn ông rồi không?”

“Hả?!” Trong lúc nghỉ giải lao của hội nghị suýt chút nữa Tống Thấm Nhã đã ném điện thoại từ tầng ba mươi xuống.

“Tối hôm qua sếp Phó hỏi tôi làm sao để làm nam tiểu tam…”

“Cậu đừng nói bậy, với chỉ số EQ của Phó Tiểu Nam kia, nếu Sở Thượng Thanh thật sự đã quen người khác rồi, cậu ta để mình đứng chết trước cửa nhà Sở Thượng Thanh cũng sẽ không nghĩ đến việc làm nam tiểu tam đâu.”

“Cậu ta đứng chết cũng phải để Lạc Hải gõ chuông ở Nasdaq trước đã!”

Tống Thấm Nhã: “… Anh không hiểu tiếng người đúng không? Theo tôi thì, Phó Tiểu Nam cậu ta chắc lại đang khoe mẽ vớ vẩn gì đấy thôi, cậu và tôi đều đừng bận tâm.”

Trần Chương Hàm cười cười: “Tôi lo lắng lại thành sai à, haizz, sếp Phó ngày nào cũng hỏi tôi mấy chuyện này, tôi đều muốn hỏi cậu ta, còn nhớ năm đó tôi đã từng thích Sở Thượng Thanh không.”

Lời này khiến sắc mặt Tống Thấm Nhã thay đổi.

“Lão Trần, cậu nói thật với tôi, cậu đối với Sở Thượng Thanh chỉ là cái hồi đó thôi chứ?”

“Chắc chắn rồi.” Trần Chương Hàm đứng trong nhà vệ sinh cầm dao cạo râu lên, “Không phải nói cô ấy không đủ tốt, mà tôi là ai chứ, năm đó tôi đầy tham vọng, là một tiên nữ tôi cũng chỉ thích một thời gian thôi.”

Đặt điện thoại xuống, Trần Chương Hàm cạo râu xong, trái phải soi gương.

Người đàn ông trong gương tao nhã trưởng thành, cũng chỉ có những người bạn cũ nhiều năm này mới thấy anh ta là người không đáng tin.

Trong mắt Trần Chương Hàm, anh ta so với lúc mới khởi nghiệp không có gì thay đổi, chỉ là người càng ngày càng thành thục hơn một chút.

Tự ngắm mình trong gương với nụ cười tà mị tự cho là cool ngầu, anh ta đột nhiên nhớ đến Sở Thượng Thanh năm xưa.

Cô gái nhỏ chưa đến mười tám tuổi, xương bả vai nhô lên, như thể không đỡ nổi cái đầu xù xì kia, nhưng người lại cực kỳ thông minh, cực kỳ kiên cường, người khác nhắc đến cô, đều nói cô là “Học sinh đứng nhất lớp có bố ngồi tù”.

Trần Chương Hàm đứng trên tầng hai, nhìn cô đeo cặp sách từ tòa nhà giảng đường đại học đi ra.

Anh ta đến trường là để tìm người làm lao động giá rẻ cho mình, không ngờ lại nghe được tin đồn như vậy.

Thiên tài thiếu nữ, con cưng của giáo sư, vừa theo thầy hướng dẫn đi khảo sát từ nước ngoài về, suất học bổng sau đại học đã nằm trong tay.

Vậy mà đột nhiên vỡ lở ra chuyện bố cô còn đang ngồi tù, tội phạm kinh tế.

Nhìn con đường đá sắp bị cây xanh che phủ, Trần Chương Hàm huýt sáo.

Cô gái quay đầu lại, từ xa nhìn về phía anh.

Họ là người cùng loại.

Trần Chương Hàm hai mươi lăm tuổi không khỏi nghĩ như vậy.

“Trùng hợp thật.” Anh ta nói, “Bố tôi cũng ngồi tù, tội tham ô.”

Anh ta là con trai của tội phạm tham ô.

Cho nên, khi lần *****ên Phó Nam Thương khởi nghiệp thất bại, anh ta không quay đầu lại tự tìm đường sống, rồi nửa năm sau cụp đuôi cầu xin Phó Nam Thương thu nhận.

Cho nên, anh ta đã mất cô gái đó.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.