Biên tập: Nami-chan
Thông thường cuối tuần là lúc cao điểm, lượng người lưu thông trên đường nhất định là nhiều hơn so với bình thường. Mặc dù nằm trong nhà rất là nhàm chán, nhưng dù sao so với đi ra ngoài phơi nắng, chen chúc với mọi người thì vẫn tốt hơn nhiều.
Hạ Vũ Vân lười biếng nằm trên ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa, vô thức chuyển đổi các kênh TV.
“Aizzz.” Cậu thở dài.
Thật là buồn bực. Nghe nói ở nước ngoài tỷ lệ người tự sát vào ngày cuối tuần cao hơn ngày thường rất nhiều, vậy mà cậu bình an vượt qua biết bao nhiêu Chủ nhật, có phải là rất may mắn hay không đây?
Không biết là do người ta xem thường sinh mệnh, hay là do cậu tham sống sợ chết nữa.
Leng keng leng keng ———–
Chuông cửa dồn dập vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Vươn vai một cái, từ sô pha đứng dậy đi mở cửa. Cậu mất công mở cửa ra, lại ngoài ý muốn thấy gương mặt lãnh đạm, cử chỉ vẫn ưu nhã như cũ của Trịnh Nguy.
Hạ Vũ Vân ngẩn người, cả hai hờ hững nhìn nhau hồi lâu phản ứng mới trở lại. Cậu không quá thích ứng khi thấy Trịnh Nguy đột nhiên đến thăm.
“Anh tìm tôi?” Hạ Vũ Vân nhíu mày. Người dựa vào cửa, ngón tay thon dài gõ gõ ở mép cửa sắt, dường như không hề có ý muốn mời người vào trong.
“Cậu không mời tôi vào nhà sao?” Khóe miệng Trịnh Nguy nhếch lên, thản nhiên nở một nụ cười.
Hạ Vũ Vân nghiêng người dựa vào cửa một hồi, nâng mắt quan sát hắn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-lanh-khoc-gap-lanh-lung/1655134/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.