Biên tập: Nami-chan
Ánh mắt hắn rất nóng bỏng… nóng đến mức dường như có thể phát ra lửa.
Hạ Vũ Vân không hiểu vì sao Trịnh Nguy lại nhìn mình với ánh mắt ấy. Cậu liếc hắn một cái, rồi mới nhìn sang hướng khác, trong miệng vẫn nhai nhai vài cái.
“Cậu đang ăn cái gì?” Bên tai vang lên giọng nói lạnh đến mức gần như đóng băng của Trịnh Nguy.
Cậu ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi hỏi, cậu đang ăn cái gì?” Hắn nghiến răng phun ra từng chữ một.
Hạ Vũ Vân nhúc nhích môi dưới, đột nhiên trong miệng thổi ra một quả bóng, “Kẹo cao su, anh chưa thấy ai ăn sao?” Cậu bĩu môi.
“Kẹo cao su? Tôi đã thấy rất nhiều người ăn.” Hàm răng Trịnh Nguy nghiến chặt, lạnh lùng cười với vẻ rất đáng sợ, “Nhưng chưa thấy ai ăn trong lúc đang làm tình.” Lửa giận của hắn nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ cơ thể.
“Tôi không có việc gì làm…” Giọng Hạ Vũ Vân càng lúc càng nhỏ.
Quái lạ, sao bỗng dưng giọng cậu nghe cứ như người đang hấp hối vậy ta. Cậu sợ cái gì chứ? Không phải là làm chuyện vi phạm pháp luật, chẳng qua chỉ là ăn một cái kẹo cao su, có gì khác người đâu?
“Không có gì làm?” Trịnh Nguy hung hăng nheo mắt lại, “Không có việc gì làm thì có thể ăn kẹo cao su? Có muốn ngay bây giờ tôi đi lấy báo cho cậu xem không?” Hắn cảm giác được rõ ràng gân xanh trên trán mình bắt đầu co giật.
“Anh đi lấy đi, tôi cũng có thể xem…”
“Cậu vẫn còn dũng khí nói chuyện à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-lanh-khoc-gap-lanh-lung/1655141/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.