Vài ngày sau anh xuất viện về nhà, mọi tham vọng ấp ủ của anh cuối cùng đã bị cướp mất vĩnh viễn. Bác sĩ phải dùng nhiều thuốc hơn để giúp anh giảm đau. Anh được chuyển lên lầu vĩnh viễn, vào một giường bệnh gần cửa sổ phòng khách.
Tiếp theo là chuỗi ngày mặc toàn đồ ngủ, râu ria rậm rạp, thều thào nhờ vả và miệng không ngừng cảm ơn hết người này đến người kia vì tất cả những gì hộ làm giúp anh. Một buổi chiều, anh chỉ vu vơ về phía giỏ đựng quần áo để ở góc phòng và hỏi tôi: “Đó là gì vậy?”
“Đó là giỏ đựng quần áo?”
“Không, bên cạnh nó kìa.”
“Em chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì bên cạnh nó cả.”
“Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của anh. Nó rất nhỏ.”
…
Ngày hôm sau, tôi tự vào nhà. Mọi người không muốn tôi bấm chuông vì sợ đánh thức anh dậy. Các chị anh đang ở đó cùng những anh chồng làm ngân hàng và ba đứa trẻ, tất cả đều là con trai. Chúng chạy ùa đến tôi và hô vang cô là ai cô là ai cô là ai, rồi cứ chạy vòng quanh lối vào như thể phổi chúng là một nguồn tài nguyên tái tạo tăng lượng dồi dào. Tôi đã gặp các chị của anh, nhưng chưa từng gặp mấy đứa con hay cha của chúng.
“Cô là Hazel,” tôi đáp.
“Cậu Gus có bạn gái,” một trong những đứa trẻ nói.
“Cô biết cậu Gus có bạn gái,” tôi nói theo.
“Cô ấy có ‘núi đôi’,” một đứa khác nhận xét.
“Vậy sao?”
“Tại sao cô có nó?” Đứa đầu tiên vừa hỏi vừa chỉ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-loi-thuoc-ve-nhung-vi-sao/1749994/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.