Hiện tại mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn xối trên người khiến người ta rất không thoải mái, hơn nữa ta còn đang mặc quần áo thô ráp bằng vải bố. Nửa canh giờ trước ta còn có thể tránh trong miếu, nhưng nửa canh giờ sau ta lại đi vào trong mưa, trên lưng còn là một nam nhân anh tuấn với dáng người cao lớn đang nằm sấp.
Lúc này sắc mặt ta tái nhợt, mang theo lo lắng và sốt ruột, môi phát run, giọng nói bị nuốt vào màn mưa, vừa nhỏ vừa mềm yếu: "Đại gia, ngài không thể có việc gì được, ta dẫn ngài đi tìm đại phu ngay lập tức!" Quay mặt biểu hiện vẻ lo lắng của ta với hắn, sau đó ta quay đầu lại nhìn thẳng phía trước, biểu cảm lần này là. . . Âm trầm.
Nửa canh giờ trước, ta vừa định xuống tay với thứ đó của vương gia, ai ngờ chỗ đó bị ta đá một cái, bất ngờ phá được tác dụng của thuốc khiến hắn thanh tỉnh. Vương gia thấy có người tập kích, lập tức giãy giụa đứng lên bóp cổ của ta, vì bảo trụ mạng nhỏ, ta véo vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức chảy xuống, ta nhu nhược mà vô hại, im lặng rơi lệ trước mặt vương gia.
Một cái véo này, trực tiếp làm sắc mặt của ta trắng bệnh, ta biết sắc mặt hiện tại của ta tái nhợt như tuyết đến mức nào, hai mắt hàm lệ, ta làm lông mi của mình run run, nước mắt chậm rãi chảy xuống, bi thương và nhu nhược. Mĩ mạo này của ta, dáng người nhu nhược này của ta, cần phải lợi dụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nam-tieu-tuong-gap-phai-nu-tan-giang/2261431/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.